kỷ nguyên ý thức

Chương 2: Những kẻ bị đánh thức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, phòng thí nghiệm vẫn tĩnh lặng, nhưng không còn yên bình như ngày hôm qua. Tiến sĩ Mai Anh bước vào, tay cầm cốc cà phê nhưng không uống. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên các máy móc, phản chiếu những đường sóng nhấp nháy trên màn hình như những nhịp tim kỳ quái.

Huy đang ngồi trước màn hình, mắt mở to, gương mặt trắng bệch. Anh không nói gì, chỉ nhìn dữ liệu với vẻ căng thẳng. Mai Anh tiến lại, giọng nghiêm trọng:

“Có chuyện gì xảy ra đêm qua?”

Huy chỉ tay vào một biểu đồ: “Một số người tham gia thử nghiệm… họ không ngủ được suốt đêm. Khi cố ngủ, sóng não của họ bỗng leo thang cực nhanh, sau đó… đồng bộ hoàn toàn.”

Mai Anh cúi xuống nhìn kỹ dữ liệu. Đúng như Huy nói, sóng não của những người tham gia thử nghiệm ở các thành phố khác nhau bỗng nhiên tạo thành một chuỗi nhịp điệu hoàn hảo, không giống bất kỳ hoạt động não bình thường nào. Đường sóng nhấp nháy như một sinh vật sống, di chuyển theo nhịp điệu riêng, tự điều chỉnh từng giây.

“Chúng… chúng đang bị sinh vật thao túng,” cô thốt lên, giọng run run.

Huy nhìn cô, sợ hãi: “Nhưng… sao nó có thể điều khiển nhiều người cùng lúc?”

Mai Anh lắc đầu, trong lòng tràn ngập cảm giác bất lực. “Không biết. Nhưng nó có thể. Và nếu không tìm ra cách ngăn chặn, số người bị ảnh hưởng sẽ tăng lên theo cấp số nhân.”

Cả nhóm quyết định tiến hành một thử nghiệm ngay lập tức, nhưng lần này họ sẽ gắn thiết bị theo dõi trực tiếp lên não của chính họ. Đây là bước đi mạo hiểm, nhưng không còn cách nào khác.

Huy và Mai Anh cùng ngồi vào ghế, điện cực gắn vào da đầu, dây cáp chạy khắp cơ thể. Khi hệ thống kích hoạt, màn hình nhấp nháy những đường sóng quen thuộc. Đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ bao trùm cả phòng thí nghiệm: như thể không khí trở nên đặc quánh, và đôi mắt của mọi người chạm vào nhau, đều nhận ra một điều: thứ gì đó đang ở đó, trong phòng, nhưng không thể thấy bằng mắt thường.

Mai Anh cố gắng trấn tĩnh: “Chúng ta phải tập trung. Nó sẽ thử xâm nhập đầu tiên vào tôi. Hãy theo dõi mọi biến đổi.”

Không khí trở nên nặng nề. Trong màn hình, đường sóng não của cô nhấp nháy dữ dội. Một hình bóng mờ xuất hiện, không xác định, trôi nổi giữa các nơ-ron điện tử. Cảm giác lạnh lẽo từ giấc mơ hôm qua quay lại, nhưng mạnh mẽ hơn, trực diện hơn.

Một tiếng thì thầm vang lên – không phải qua loa, mà trực tiếp trong ý thức. “Mai Anh… đến với tôi…”

Cô giật mình, cố gắng phản kháng, nhưng không thể cử động. Sinh vật đang xâm nhập trực tiếp vào tâm trí, chạm vào ký ức sâu nhất của cô. Cô thấy những hình ảnh gia đình, tuổi thơ, những kỷ niệm êm đềm – nhưng chúng bị biến dạng, trở thành cảnh tượng rùng rợn: cha mẹ cô biến thành những sinh vật bóng mờ, mắt trống rỗng, miệng phát ra âm thanh kỳ dị.

Huy hét lên: “Cô ổn chứ?”

Nhưng Mai Anh không thể trả lời. Cô cảm giác như đang bị kéo vào một không gian khác, nơi không còn trọng lực, nơi ký ức và giấc mơ hòa làm một. Mỗi nhịp tim, mỗi sóng não đều bị sinh vật khai thác để hiểu và thao túng cô.

Giây phút đó, cô nhận ra một điều: sinh vật không chỉ xâm nhập, mà học cách mô phỏng ký ức và cảm xúc của nạn nhân, tạo ra những cơn ác mộng sống động đến mức người thật không thể phân biệt được thật hay giả.

Sau vài phút mà cô cảm giác như hàng giờ, sinh vật rút lui. Mai Anh tỉnh lại, mồ hôi ướt đẫm trán, tim đập như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Huy nhìn cô, ánh mắt lo lắng: “Cô… cô thấy gì?”

Cô run run kể lại toàn bộ giấc mơ. Huy lắng nghe, gương mặt trắng bệch, không nói được lời nào. Cuối cùng, anh thốt lên: “Chúng ta… không còn thử nghiệm nữa. Chúng ta đang đối mặt… với một sinh vật ngoài Trái Đất. Nó biết chúng ta. Nó biết chúng ta sợ gì.”

Mai Anh gật đầu. Một cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể cô. Sinh vật này không giống bất kỳ mối đe dọa nào từng được ghi nhận: không xâm nhập vật lý, không sử dụng vũ khí – mà xâm nhập trực tiếp vào ý thức. Và nếu nó học được cách thao túng con người, hậu quả sẽ là không thể lường trước.

Trong lúc họ bàn bạc, một chuông báo động vang lên từ hệ thống giám sát thành phố: một người tham gia thử nghiệm vừa tự hành xử kỳ lạ ngoài kiểm soát, la hét và đập phá mọi thứ xung quanh. Camera giám sát ghi lại cảnh tượng kinh hoàng: người này trông bình thường, nhưng khi cử động, mắt lờ đờ, hành động giống như đang bị điều khiển từ xa.

Mai Anh nín thở. Đây là dấu hiệu đầu tiên của việc sinh vật xâm nhập ra ngoài phạm vi thử nghiệm. Không còn giới hạn trong phòng thí nghiệm, nó bắt đầu tác động lên thế giới thực.

Cô gọi điện ngay cho các đồng nghiệp khác, cảnh báo tình trạng khẩn cấp. Một cảm giác áp lực khủng khiếp đè lên tâm trí cô: nếu không tìm cách ngăn chặn, sinh vật sẽ lan rộng, từng người một, từng thành phố một. Và những gì họ đã thấy trong dữ liệu chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Đêm hôm đó, Mai Anh không ngủ được. Cô cố gắng quan sát từng nhịp tim, từng cử động cơ thể, từng suy nghĩ của mình. Nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn không buông tha. Trong giấc ngủ chập chờn, cô lại thấy hành lang vô tận, những cánh cửa sáng nhấp nháy, và hình bóng mờ của sinh vật trôi lững lờ giữa bóng tối.

Một giọng nói vang lên trực tiếp trong ý thức cô, lạnh lẽo và vô cảm: “Tôi biết nỗi sợ của cô. Tôi sẽ sử dụng nó.”

Mai Anh giật mình tỉnh dậy, tim đập mạnh, nhưng cảm giác tê dại không rời bỏ cô. Cô biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu. Sinh vật ngoài hành tinh không chỉ xâm nhập ý thức – nó học cách sử dụng nỗi sợ của con người làm công cụ. Và nếu không có kế hoạch đối phó, nhân loại sẽ trở thành con mồi trong giấc mơ của nó.

Ngày hôm sau, nhóm nghiên cứu họp khẩn cấp. Các dữ liệu vừa thu thập được từ các thành phố khác cho thấy: những người bị xâm nhập dần mất khả năng kiểm soát hành vi khi ngủ, và một số bắt đầu có biểu hiện thay đổi nhận thức ngay cả khi thức.

Mai Anh nhìn quanh phòng, mắt dừng lại ở Huy: “Chúng ta phải hành động ngay. Nếu không… tôi sợ không còn ai bình thường để cứu nữa.”

Huy gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng: “Vậy chúng ta sẽ làm gì?”

Cô nhắm mắt, hít một hơi sâu. “Chúng ta sẽ bước vào giấc mơ tập thể. Chúng ta sẽ đối diện… với nó.”

Không ai nói thêm gì. Trong lòng mỗi người, nỗi sợ thầm lặng lớn dần. Sinh vật ngoài Trái Đất đang học hỏi, thao túng, và chờ thời cơ. Và họ, những nhà khoa học đầu tiên, sẽ là những kẻ chiến đấu trong một trận chiến không có vũ khí, không có lối thoát… chỉ có tâm trí.

Đêm xuống, thành phố tĩnh lặng. Nhưng những giấc mơ bắt đầu… rung chuyển.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×