kỳ thi chết chóc

Chương 1: LỜI MỜI KỲ LẠ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm ấy, trời âm u, những đám mây xám đùn lên phía chân trời. Gió thổi mạnh mang theo hơi ẩm và mùi đất mới. Lâm – học sinh lớp 12A1 Trường THPT Minh Khai – đang ngồi trước bàn học thì nghe tiếng mẹ gọi dưới nhà: “Lâm, có thư gửi cho con này.”

Cậu chạy xuống, nhận lấy phong bì màu kem, trên đó in con dấu đỏ của Bộ Giáo dục & Đào tạo. Tờ giấy bên trong dày và cứng, in dòng chữ đậm:

“THƯ MỜI THAM GIA KỲ THI QUỐC GIA MÔ PHỎNG – LẦN THỨ NHẤT.”

Phía dưới viết rõ:

“Bạn là một trong mười hai học sinh được chọn ngẫu nhiên trên toàn quốc.

Kỳ thi sẽ diễn ra trong 7 ngày, tại Cơ sở Nghiên cứu Giáo dục Trường Sơn.

Thí sinh đạt kết quả cao nhất sẽ nhận học bổng toàn phần du học và phần thưởng một tỷ đồng.”

Không có chữ ký. Không ghi tên người gửi. Chỉ có một dòng chữ nhỏ ở cuối tờ giấy, in nghiêng:

“Ai gian dối, sẽ chết.”

Lâm cau mày. Dòng chữ ấy khiến cậu thấy lạnh sống lưng. Cậu tự nhủ chắc chỉ là trò đùa quảng cáo học bổng nào đó. Tuy vậy, ở góc tờ giấy lại có mã QR cùng số điện thoại đường dây nóng: 1900-7729 – Tổng đài xác nhận thí sinh.

Sự tò mò thắng nỗi sợ, Lâm bấm gọi. Sau vài hồi chuông, một giọng nữ vang lên, đều đều như máy:

“Xin chào thí sinh số 08 – Nguyễn Minh Lâm. Vui lòng xác nhận tham gia kỳ thi trước 19h hôm nay. Mọi sự chậm trễ sẽ bị loại bỏ vĩnh viễn.”

Chưa kịp hỏi thêm, đường dây bị cúp máy.

Buổi tối, Lâm tìm kiếm thông tin trên mạng. Không có bất kỳ trang web, bài báo hay thông cáo nào về “Kỳ thi Quốc gia Mô phỏng”. Chỉ có một bài viết cũ trên diễn đàn học sinh, dòng chữ ngắn ngủi:

“Năm 2001, từng có 12 học sinh được chọn tham gia thử nghiệm. Không ai trong số họ trở về.”

Bài viết ấy bị xóa chỉ vài phút sau.

Lâm đem chuyện kể cho mẹ. Bà nghĩ đây là một chương trình học bổng đặc biệt, khuyên con nên thử xem. Dù trong mắt bà thoáng chút lo lắng, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng: “Biết đâu là cơ hội tốt, con cứ đi.”

Đêm đó, Lâm xếp quần áo, đồ dùng cá nhân vào balô. Trong phong bì, cậu phát hiện một tờ giấy mỏng khác dính ở mặt sau, hình như bị ép vào lúc đầu. Trên đó là dòng chữ viết tay bằng mực đỏ:

“Đừng tin bất kỳ ai trong số mười hai người.”

Sáng sớm hôm sau, cậu bắt xe đến điểm tập trung ghi trong thư: ga tàu Hòa Lâm, năm giờ sáng.

Ga tàu nhỏ, hoang vắng, phủ sương mù dày. Trên bảng hiệu rỉ sét, dòng chữ “Hòa Lâm” đã mờ đến nửa. Một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ đang ngồi hút thuốc gần đó. Khi Lâm tiến lại, ông chỉ khẽ nói:

“Cậu là thí sinh à? Lên toa cuối cùng. Tàu chỉ chở người được chọn.”

Bên trong toa, mười một học sinh khác đã ngồi sẵn. Họ đều tầm tuổi Lâm, mỗi người đều mang vẻ mặt vừa tò mò, vừa lo lắng. Một cô gái tóc ngắn đeo kính nhìn cậu, cười gượng:

“Cậu cũng nhận được thư mời à? Nghe nói ai qua được kỳ thi này là có tương lai sáng lắm.”

Lâm chỉ mỉm cười, ngồi xuống gần cửa sổ.

Tiếng loa trong toa bật lên, giọng nữ từ tổng đài lại vang lên, lạnh và đều:

“Chào mừng mười hai thí sinh đến với Kỳ thi Quốc gia Mô phỏng. Từ giờ, mọi hành động, lời nói, quyết định của các bạn sẽ được ghi nhận và đánh giá. Gian dối là hành vi không được chấp nhận.”

Cửa toa tự động khóa lại. Tàu bắt đầu chuyển bánh, lao vào biển sương trắng. Ngoài cửa kính, khung cảnh nhòe dần.

Sau bốn tiếng, tàu dừng ở một nhà ga bỏ hoang giữa rừng. Bảng tên chỉ còn đọc được vài chữ: “Học viện Nghiên cứu Tr… Sơn.” Một hàng xe buýt cũ chờ sẵn, không có tài xế, nhưng động cơ vẫn nổ.

Một cậu bạn nói nửa đùa nửa thật: “Chắc họ đang tổ chức kiểu thi sinh tồn ấy mà.” Không ai đáp. Khi tất cả đã lên xe, cửa đóng sập lại, bảng điện tử trên đầu xe hiện lên dòng chữ đỏ:

“Điểm danh hoàn tất. Bắt đầu kỳ thi.”

Xe lao đi trong sương. Đằng sau, ga tàu dần biến mất. Trên sân ga, có bóng một người mặc áo blouse trắng đang đứng nhìn theo, khuôn mặt không rõ nét, miệng khẽ mỉm cười.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×