Xe buýt dừng lại sau gần một giờ chạy trong sương đặc. Mười hai người im lặng, lắng nghe tiếng động cơ tắt dần. Khi cánh cửa mở ra, một luồng khí lạnh tràn vào khiến ai nấy rùng mình.
Trước mặt họ là một cổng sắt khổng lồ, rỉ sét và cong vênh. Phía trên là tấm bảng lớn ghi dòng chữ mờ bạc: “HỌC VIỆN NGHIÊN CỨU GIÁO DỤC TRƯỜNG SƠN.” Những chữ cái loang lổ, vài chỗ bị mờ gần hết. Từ sâu trong khuôn viên, sương mù cuộn tròn như hơi thở của thứ gì đó đang sống.
Lâm bước xuống đầu tiên. Con đường lát đá xanh phủ rêu dẫn thẳng vào tòa nhà bốn tầng cũ kỹ. Cửa sổ vỡ nát, mái ngói sụp từng mảng, các bức tường loang lổ những vệt đen như bị cháy. Mùi ẩm mốc pha với mùi sắt gỉ khiến cậu thấy nghèn nghẹn ở cổ.
Một giọng nói khàn vang lên phía sau:
“Chào mừng các em đến với kỳ thi.”
Họ quay lại. Đó là một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, dáng cao, gầy, tóc búi chặt. Da bà tái nhợt, môi tím nhạt, đôi mắt đen sâu và sắc. Tấm bảng tên trên ngực áo ghi: TS. Lê Thu – Giám sát chính.
Bà đi chậm đến gần, giọng đều đặn, lạnh lùng:
“Tôi là người phụ trách kỳ thi này. Từ bây giờ, các em sẽ bị cắt hoàn toàn liên lạc với bên ngoài. Không điện thoại, không Internet, không tín hiệu. Mọi hành vi vi phạm quy tắc sẽ bị loại ngay lập tức.”
Một cô gái nhỏ giọng hỏi:
“Thưa cô, bị loại… là sao ạ?”
Bà Lê Thu khẽ nghiêng đầu, đôi môi nhếch nhẹ thành nụ cười khó đoán:
“Nghĩa là không được ra khỏi khuôn viên này nữa.”
Không ai nói thêm lời nào. Không khí đặc quánh lại, chỉ còn tiếng gió rít qua khe cổng.
Bà dẫn họ về khu ký túc xá phía sau. Dãy nhà hai tầng, tường trắng xỉn màu, hành lang treo những bóng đèn tròn vàng vọt, ánh sáng chập chờn. Mỗi phòng có bốn giường sắt hai tầng, chăn gối mới tinh, sắp đặt gọn gàng đến lạ. Không bụi, không mạng nhện – quá sạch sẽ, đến mức đáng sợ.
Lâm cùng ba người khác ở phòng 203. Giường cậu đặt gần cửa sổ nhìn ra sân sau. Sương vẫn đặc, nhưng qua khung kính mờ, cậu thấy thấp thoáng một dãy bàn thi phủ bạt trắng dựng giữa rừng. Cảnh tượng kỳ dị khiến cậu nổi da gà.
Cậu bạn cùng phòng tên Khang nói, giọng pha chút cười: “Chắc họ muốn kiểm tra phản xạ tâm lý bằng thi ngoài trời.”
Không ai đáp.
Buổi tối, cả nhóm ăn trong căn tin tầng trệt. Ánh đèn vàng nhợt nhạt, thức ăn được bày sẵn nhưng không ai thấy nhân viên phục vụ. Khi họ bắt đầu ăn, một tiếng tách vang lên. Tất cả ngẩng lên nhìn: chiếc camera nhỏ trên tường vừa xoay hướng ống kính, bám theo từng cử động.
Giọng nữ từ loa trần vọng xuống:
“Sau 21h, tất cả thí sinh phải ở trong phòng. Mọi di chuyển ngoài hành lang sẽ bị coi là vi phạm.”
Không ai nói thêm. Họ ăn vội rồi trở về phòng.
Đèn tắt đúng 21h03. Bóng tối bao trùm ký túc xá, chỉ còn ánh sáng nhấp nháy từ bóng đèn hành lang. Gió thổi mạnh, cành cây quệt vào mái tôn phát ra tiếng rít như ai đang cào.
Lâm nằm mãi không ngủ được. Cậu nghe tiếng bước chân chậm rãi, kéo lê ngoài hành lang. Cậu ngồi dậy, nhìn qua cửa kính. Dưới ánh sáng yếu ớt, cậu thấy một bóng người mặc áo blouse trắng đi qua, dáng lặng lẽ, không phát ra tiếng bước. Người đó dừng lại trước cửa phòng 203, nghiêng đầu nhìn vào qua khe kính nhỏ.
Lâm nín thở. Trong khoảnh khắc ánh đèn hành lang chớp tắt, bóng người ấy biến mất.
Sáng hôm sau, khi ra khỏi phòng, cậu thấy ngay trước cửa là vệt bùn in dấu chân trần, ướt sũng, hướng thẳng vào bên trong.
Đến buổi họp sáng, cả nhóm được tập trung tại hội trường tầng trệt. Trên tường treo một chiếc đồng hồ cổ to, kim đứng yên ở vị trí 3 giờ 15 phút. Một thí sinh cao lớn tò mò bước lên chạm vào. Ngay khi tay cậu vừa chạm, chiếc đồng hồ phát ra tiếng kêu rít chói tai rồi rơi xuống sàn, vỡ vụn.
Bà Lê Thu xuất hiện đúng lúc, giọng bà sắc lạnh: “Đừng bao giờ chạm vào những gì đã ngừng hoạt động ở đây.”
Lâm cúi nhìn mảnh vỡ đồng hồ dưới chân. Kim giờ dừng đúng vào số 12. Cậu chợt nhớ lại dòng chữ trong thư mời – “mười hai thí sinh.” Trong lòng bỗng nổi lên linh cảm mơ hồ, rằng con số ấy không chỉ đơn thuần là danh sách người dự thi.
Bên ngoài, gió rít mạnh qua khung cửa. Những tấm rèm cũ lay động, phát ra âm thanh như tiếng thở dài. Lâm ngẩng đầu nhìn quanh, nhận ra mọi người đều im lặng, dường như đang cảm nhận cùng một điều:
Ngôi trường này không dành cho người sống.