Sáng hôm sau, sương mù vẫn phủ kín khắp khu rừng. Ánh nắng hiếm hoi len qua khe lá, phản chiếu mờ nhạt lên những tấm kính vỡ của dãy phòng học cũ. Không ai trong số mười hai thí sinh biết thời gian chính xác là bao nhiêu. Mọi đồng hồ điện tử và điện thoại đều đã bị thu ngay khi họ đặt chân đến học viện.
Lâm thức dậy với cảm giác nặng trĩu trong đầu. Đêm qua, cậu vẫn chưa dám tin thứ mình nhìn thấy – bóng người mặc áo blouse trắng đứng ngoài cửa. Nhưng vết bùn vẫn còn nguyên, khô dần thành màu nâu sẫm, như chứng minh rằng tất cả không phải mơ.
Khi cậu bước xuống cầu thang, các thí sinh khác đã tập trung ở sân giữa. Bà Lê Thu đứng trước mặt họ, vẫn trong chiếc áo blouse trắng thẳng tắp, tay cầm một cuốn sổ đen dày cộp. Bên cạnh bà là một chiếc bàn dài, trên đặt mười hai vòng kim loại nhỏ, mỗi vòng gắn một viên đá màu đỏ thẫm như máu.
“Chúng ta bắt đầu buổi hướng dẫn đầu tiên.” – giọng bà vang lên, lạnh và đều. “Từ giây phút này, các em sẽ tham gia vào kỳ thi gồm sáu vòng. Mỗi vòng là một bài kiểm tra khác nhau. Kết quả cuối cùng sẽ quyết định ai là người chiến thắng.”
Cô gái tên Mai, dáng người nhỏ bé, giơ tay hỏi:
“Xin lỗi… nếu ai đó trượt vòng thi thì sẽ ra về, đúng không ạ?”
Bà Thu khẽ mỉm cười.
“Không. Ai bị loại sẽ rời khỏi trò chơi này… mãi mãi.”
Một luồng khí lạnh như vừa tràn qua sân. Không ai dám hỏi thêm.
Bà Thu bắt đầu phát cho từng người một chiếc vòng kim loại. Vòng lạnh buốt, mặt trong khắc dãy ký tự kỳ lạ, còn mặt ngoài có một viên đá đỏ phát ánh sáng yếu ớt.
“Đây là thiết bị chấm điểm sinh học. Nó ghi lại mạch đập, nhiệt độ, nhịp tim, và… mức độ sống còn của các em. Trong suốt kỳ thi, các em không được tháo nó ra. Nếu cố tình phá vỡ hoặc nới lỏng, vòng sẽ kích hoạt phản ứng hóa học khiến người đeo tử vong chỉ sau vài phút.”
Tiếng xì xào lan khắp hàng. Một chàng trai to con tên Hoàng gằn giọng:
“Đây là trò đùa gì? Ai cho phép bà làm thế?”
Bà Thu nhìn anh bằng ánh mắt dửng dưng.
“Không ai bắt em ở lại. Cánh cổng phía sau luôn mở. Em có thể rời đi nếu muốn.”
Hoàng quay đầu, bước thẳng đến cổng sắt. Nhưng khi anh vừa chạm tay vào, toàn thân khựng lại. Một luồng điện xanh lóe lên, kèm theo tiếng xẹt xẹt. Hoàng ngã vật xuống đất, toàn thân co giật. Mùi khét lan ra.
Không ai dám thở.
Bà Thu bình thản nói, giọng không hề dao động:
“Cổng chỉ mở khi trò chơi kết thúc. Ai cố thoát sẽ bị loại theo cách đó.”
Sau vài phút im lặng, bà Thu ra hiệu cho cả nhóm theo bà đến hội trường lớn. Trên tường treo đầy màn hình, mỗi màn hình chiếu một góc khác nhau của ngôi trường: hành lang, phòng học, ký túc xá, sân sau, thậm chí cả nhà tắm.
“Các em đang được quan sát 24 giờ mỗi ngày.” – bà nói. – “Mỗi hành động, lời nói, hay quyết định đều được ghi nhận. Mỗi tối, điểm của từng thí sinh sẽ được công bố. Ai có điểm thấp nhất sẽ bị loại.”
Một chàng trai đeo kính hỏi, giọng run run:
“Bà nói ‘bị loại’… tức là chết sao?”
Bà Thu gập sổ lại, gõ nhẹ lên bàn.
“Không cần hiểu quá chi tiết. Hãy xem đây là một kỳ thi công bằng. Người giỏi nhất sẽ sống sót đến cuối cùng.”
Buổi hướng dẫn kết thúc bằng việc họ được phát mỗi người một bản nội quy in trên giấy vàng cũ. Trên đó chỉ có ba dòng:
Tuyệt đối không ra khỏi phòng sau 21h.
Không đi một mình vào khu nhà thí nghiệm cũ.
Không được chạm vào những vật đã ngừng hoạt động.
Bên dưới ba dòng chữ là một vết loang đỏ, như thể ai đó từng ký tên bằng máu.
Khi rời khỏi hội trường, Lâm vô thức quay đầu nhìn lại. Bà Lê Thu vẫn đứng đó, nụ cười nhạt nhoà trên gương mặt trắng bệch. Sau lưng bà, chiếc màn hình lớn nhất chợt lóe sáng – hiển thị hình ảnh một phòng kín tối om, nơi Hoàng, người vừa cố thoát ra ngoài, đang ngồi bất động trên ghế, đầu cúi gục, cổ đeo chính chiếc vòng phát sáng đỏ rực.
Lâm rùng mình.
Kỳ thi thật sự đã bắt đầu.