Dương Minh Quân đặt chân vào khu ký túc xá nam với một tâm trạng phấn khởi lẫn hồi hộp. Cậu sinh viên năm nhất ngành Sư phạm vừa chính thức bắt đầu cuộc sống đại học – điều mà cậu đã mơ ước suốt ba năm cấp ba dài đằng đẵng. Chiếc vali màu xám bạc kéo theo phát ra những tiếng "lạch cạch" rộn ràng như nhịp tim người vừa thoát khỏi vòng tay mẹ để bước vào thế giới tự lập.
Cổng khu KTX cũ kỹ, sơn vàng đã bong tróc từng mảng, nhưng Minh Quân lại thấy thân thiện lạ thường. Trên lối vào, những chậu cây xanh treo lủng lẳng hai bên khiến lối đi như một hành lang nhỏ dẫn vào... một chương truyện mới của đời người.
Cậu nhìn lại mảnh giấy trên tay, nơi ghi rõ ràng: Phòng 203 – Dãy B.
“Tầng hai, phòng giữa,” cậu lẩm bẩm, xốc lại balo và kéo vali lên cầu thang.
Mỗi bước chân nện lên cầu thang gỗ lại khiến chiếc đồng hồ điện tử trong tim cậu rung nhẹ. Không phải vì mệt, mà vì hồi hộp. Ký túc xá có bạn cùng phòng, cậu biết, nhưng chẳng rõ người đó là ai, có thân thiện không, có chơi được không, hay lại kiểu "ma cũ bắt nạt ma mới"?
Đứng trước cửa phòng 203, Minh Quân do dự.
Cửa khép hờ. Phía trong vọng ra tiếng nhạc nhẹ, tiếng bút lướt đều đều trên giấy – như thể có ai đang rất nghiêm túc tập trung làm việc.
Cậu gõ cửa nhẹ, rồi đẩy cửa bước vào.
Không gian phòng 203 gọn gàng bất ngờ. Hai chiếc giường tầng kê song song hai bên, bàn học đặt dưới giường, cửa sổ mở hé, ánh nắng buổi chiều muộn chiếu xiên qua rèm, đọng thành từng vệt vàng nhạt trên nền gạch xám.
Một người con trai đang ngồi ở bàn bên phải – nơi gần cửa sổ – quay lưng về phía Minh Quân. Người ấy mặc sơ mi đen, tay áo xắn lên nửa cánh tay, đang cắm cúi vẽ lên giấy bằng những nét bút đậm nhạt đan xen. Mái tóc đen gọn gàng, gáy hơi ngả nghiêng khi ánh sáng chiếu vào, lộ rõ đường nét sắc sảo trên gương mặt nghiêng nghiêng nghiêm túc.
Minh Quân đứng yên. Tim đập hơi nhanh. Không phải vì sợ, mà… có gì đó ở người này khiến cậu thấy căng thẳng.
Người kia ngẩng đầu, quay lại nhìn. Ánh mắt đen sẫm, bình thản, không quá lạnh lùng nhưng đủ để khiến người ta cảm thấy mình phải giữ im lặng.
– Em là… Dương Minh Quân? – Người đó hỏi, giọng trầm, không khô khan nhưng cũng chẳng ấm áp.
– Dạ đúng rồi! Em năm nhất ngành Sư phạm. Em… được phân vào ở phòng này với anh. Anh là…? – Minh Quân hơi khựng, cố gắng mỉm cười thân thiện.
– Lê Trí Khang. Năm ba ngành Thiết kế Đồ hoạ. – Người kia nói gọn lỏn, rồi đứng dậy.
Cao. Rất cao. Cậu nhẩm chắc phải hơn mét tám, dáng người mảnh nhưng không gầy, vai rộng và cử chỉ có phần chậm rãi. Anh đi đến giường tầng bên trái, chỉ tay xuống giường dưới.
– Giường em đó. Bên kia bàn học còn trống, chắc là của em. Chỗ tủ đồ, em chọn nửa bên phải. Có nguyên tắc chung: giữ yên lặng sau 11 giờ đêm, đừng đụng vào bàn vẽ của anh.
Minh Quân gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
– Dạ dạ! Em hiểu rồi, em ngoan lắm. Không ồn ào, không đụng đồ người khác, không… nấu mỳ lúc nửa đêm!
Không khí im ắng.
Trí Khang khẽ nhếch môi. Không rõ là cười hay chỉ là một phản ứng mang tính… ghi nhận.
– Có thể nấu mì, miễn là đừng để cháy bếp.
– Dạ! Em sẽ ăn mì ly!
Minh Quân tự dưng cảm thấy mình giống một đứa học sinh tiểu học đang được phát quà vì ngoan. Cậu lật đật kéo vali vào, mở ra, bắt đầu sắp xếp đồ đạc vào tủ.
Cậu để ý: trên bàn học của Trí Khang không có nhiều vật dụng. Ngoài bộ bút chì vẽ, bản thảo đang làm dang dở, thì chỉ có một chiếc đồng hồ gỗ kiểu cổ đặt ngay sát kệ sách, mặt kính hơi mờ, số La Mã và kim đồng hồ rất thanh. Chiếc đồng hồ đang đứng yên ở vạch 2:03 – như bị kẹt thời gian.
Minh Quân định hỏi, nhưng thấy Trí Khang không có ý giải thích, đành im.
Buổi tối hôm ấy, Minh Quân trải ga giường, treo mấy món đồ xinh xinh lên tường như ảnh gia đình, bảng kế hoạch học tập, đèn LED mini. Trí Khang không nói gì, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn. Cậu vẫn giữ không khí im lặng như đã hứa, chỉ khe khẽ hát nhẩm trong miệng.
Gần 11 giờ đêm, cả phòng đã im ắng. Đèn tắt. Gió đêm lùa nhẹ vào qua cửa sổ hé, mang theo tiếng ve rả rích cuối mùa hè. Minh Quân nằm im trên giường, mắt mở tròn.
Bỗng tiếng kim đồng hồ gỗ “tích… tắc…” vang lên khẽ khàng. Cậu nhìn sang, thấy đồng hồ chuyển từ 2:03 sang 2:04.
Cậu rùng mình. Không phải vì sợ, mà vì… rõ ràng, chiếc đồng hồ đó đã đứng yên cả buổi chiều.