ký túc xá phòng 203

Chương 2: 2 GIỜ 03 PHÚT SÁNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng kim đồng hồ vang lên khẽ khàng giữa màn đêm, như ai đó vô tình bật lại một đoạn ghi âm cũ kỹ. Minh Quân mở mắt nhìn trần nhà một lúc, rồi khẽ nhướng người, mắt hướng về phía chiếc bàn học bên kia phòng.

Đúng như cậu nghĩ, chiếc đồng hồ cổ đặt trên kệ sách phía bàn của Trí Khang… đã nhích. Kim phút khẽ rung rung, rồi chỉ thẳng 2:04. Cậu không nhớ rõ đã nhìn nó đứng yên ở 2:03 bao lâu, chỉ biết rằng khi nãy, nó chắc chắn không hoạt động. Rất chắc.

Cậu nằm yên một lát, nghe tiếng thở đều đều của Trí Khang bên trên. Phòng 203 bốn bề tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thổi khe khẽ, tiếng cánh quạt trần xoay lạch cạch cũ kỹ, và tiếng tim Minh Quân đập không hiểu vì sao hơi nhanh.

"Mình nghĩ nhiều rồi…" – Cậu thầm thì, rồi kéo chăn trùm lên đầu.

Sáng hôm sau, Minh Quân bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức từ điện thoại. Bên trên giường, Trí Khang đã không còn. Cậu dụi mắt, thò đầu ra khỏi chăn, vừa lúc cánh cửa phòng mở ra, Trí Khang bước vào – tay cầm ly cà phê giấy, hơi nước nghi ngút.

– Anh đi đâu sớm vậy? – Minh Quân bật dậy, giọng còn ngái ngủ.

– Chạy bộ quanh sân ký túc. – Trí Khang trả lời ngắn gọn, đặt ly cà phê lên bàn học rồi mở tủ lấy đồ.

Minh Quân ngơ ngác. Cậu chưa từng nghĩ người như Trí Khang – vừa lạnh lùng vừa nghệ sĩ – lại có kiểu sinh hoạt lành mạnh như vậy. Chạy bộ? Mỗi sáng?

Cậu tự ngó lại bản thân mình – tóc rối, mặt nhàu, mắt còn gỉ – mà thấy xấu hổ. Vội vã nhảy xuống giường, lật đật lấy khăn và bàn chải đi rửa mặt.

Buổi sáng đầu tiên đi học đại học thật ra... không khác kỳ vọng là mấy. Vẫn đông đúc, vẫn nhiều khuôn mặt lạ lẫm, vẫn cái cảm giác choáng ngợp khi bước vào giảng đường lần đầu tiên. Nhưng với Minh Quân, tất cả đều mới mẻ một cách dễ thương.

Cậu kết bạn rất nhanh. Chỉ trong buổi học đầu đã xin được số điện thoại của ba bạn cùng lớp, và lập tức rủ rê cả nhóm đi ăn cơm trưa ở căn tin. Khi nhóm về lại ký túc xá, Minh Quân vẫn còn kể chuyện líu lo.

Vừa vào đến phòng, cậu thấy Trí Khang đang ngồi dựa vào ghế, đeo tai nghe, mắt nhìn chăm chú vào màn hình laptop. Tai trái cắm tai nghe, tai phải để trống. Minh Quân tò mò, rón rén đi vòng sau lưng anh, ghé mắt nhìn.

Trên màn hình là bản thiết kế một không gian triển lãm nghệ thuật – màu sắc lạnh, đường nét tinh tế, và ở giữa là một... chiếc đồng hồ cổ khổng lồ.

Minh Quân tròn mắt:
– Ủa, đồng hồ giống cái trong phòng mình quá?

Trí Khang giật nhẹ mình, quay lại. Ánh mắt anh không hẳn khó chịu, nhưng cũng không dễ gần.

– Đừng đứng sau lưng người khác mà không nói.
– Dạ… xin lỗi. Em thấy quen quá nên… nhìn thôi. – Minh Quân lúng túng. – Đồng hồ này là… cảm hứng thiết kế của anh hả?

Trí Khang im lặng một chút, rồi gật đầu.

– Nó là bản mô phỏng chiếc đồng hồ cũ của ông nội anh. Cũng là chiếc đồng hồ em thấy đêm qua.

Minh Quân lập tức nhớ đến khoảnh khắc kim phút chuyển động lúc 2:03 sáng.

– Nó… chạy được hả anh? Em tưởng nó bị hỏng. Tối qua em thấy nó nhích kim phút lúc đang ngủ á.

Trí Khang hơi khựng lại.

– Nó không chạy. Pin bị tháo từ lâu rồi. Em nhìn nhầm thôi.

Minh Quân im lặng. Cậu vốn định không nhắc nữa, nhưng giọng của Trí Khang khi nói câu cuối ấy hơi… lạ. Như thể anh không muốn bị hỏi thêm, hoặc đang né tránh điều gì.

Tối hôm đó, Minh Quân ngồi học bài, tay chống cằm đọc sách mà mắt cứ liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bàn của Trí Khang. Cậu thấy kim đồng hồ dừng lại đúng 2:03. Rõ ràng là vậy. Nhưng đồng hồ không kêu. Không rung. Không có gì xảy ra.

Đến khi tắt đèn lên giường, Minh Quân không ngủ được. Cậu cứ trằn trọc, rồi lặng lẽ thì thầm:

– 2 giờ 03… là gì vậy trời?

Bất chợt, từ giường trên, giọng Trí Khang vang xuống – khẽ, nhưng rất rõ:

– Là thời điểm ông nội anh mất.

Minh Quân nín thở.

– Ông mất đúng lúc đó. Chiếc đồng hồ là vật cuối cùng ông để lại. Kể từ ngày đó, dù thay bao nhiêu pin, chỉnh bao nhiêu lần, nó vẫn dừng lại ở 2 giờ 03. Anh… giữ nó ở đây để nhắc mình.

Không gian chìm vào im lặng. Minh Quân không biết nên nói gì, nhưng trong lòng lại ấm lên lạ thường. Người lạnh lùng ít nói như Trí Khang, lại chọn chia sẻ điều ấy với cậu – vào lúc cả hai đã tắt đèn, giữa khoảng tối dịu nhẹ của ký túc xá 203.

– Vậy… chắc ông nội anh thương anh lắm ha. – Minh Quân khẽ nói, mắt nhìn trần nhà trong bóng tối. – Em nghĩ, có những thứ… không hẳn là siêu nhiên, nhưng đủ để nhắc người ta về tình cảm thật sự từng có.

Một lúc lâu không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng gió xào xạc ngoài cửa sổ, và tiếng chiếc đồng hồ cũ… phát ra một tiếng “cạch” rất nhỏ.

Minh Quân nhắm mắt, khẽ cười:

– Mai em sẽ dậy sớm chạy bộ với anh nha. Đổi lại, anh kể em nghe thêm chuyện ông nội anh đi.

Từ giường trên, không có tiếng cười, nhưng Minh Quân nghe rõ ràng một tiếng “ừ” rất nhẹ – như gió sớm mùa thu lướt qua.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.