Ánh sáng chiều tà xuyên qua lớp cửa kính chống đạn dày, rọi vào căn phòng làm việc rộng lớn của Lâm Bách Duật, biến mọi thứ trong không gian này thành một màu vàng cam mệt mỏi. Nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn không hề giảm bớt, đặc biệt là khi nó chạm vào làn da trần trụi của Hạ Vy.
Cô gái hai mươi tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, khoác lên mình bộ váy cũ kỹ nhất nhưng đã là thứ lịch sự nhất cô có thể tìm được, ngồi trên chiếc sofa da đen đối diện bàn làm việc. Từng thớ cơ trên người cô căng cứng, không dám nhúc nhích.
Lâm Bách Duật, người đàn ông được mệnh danh là "ông hoàng của thị trường tài chính", chậm rãi ngả lưng vào ghế, đôi mắt sắc lạnh như băng lướt qua từ đầu đến chân Hạ Vy.
"Hạ tiểu thư," giọng anh trầm khàn, vang vọng trong không gian tĩnh lặng, "tôi đã xem qua hồ sơ và khoản nợ của gia đình cô."
Hạ Vy rụt rè siết chặt chiếc túi xách, cổ họng nghẹn lại. Gia đình cô đã sụp đổ sau một quyết định kinh doanh sai lầm của cha. Món nợ hàng chục tỷ đồng đã đẩy họ vào đường cùng. Lâm Bách Duật là hy vọng cuối cùng, cũng là người nắm giữ sinh mạng và danh dự của cả gia đình cô.
"Tôi... tôi xin ngài," cô lắp bắp, cúi gập đầu, "xin ngài hãy cho gia đình tôi thời gian. Tôi sẽ làm mọi việc để trả nợ, kể cả làm tạp vụ, phục vụ bàn..."
Bách Duật bật cười. Tiếng cười đó không hề có sự ấm áp, nó giống như tiếng thủy tinh vỡ, sắc nhọn và tàn nhẫn.
"Phục vụ bàn? Hạ Vy, với số nợ này, ngay cả việc bán cô đi làm nhân viên phục vụ, cô cũng phải phục vụ liên tục trong ba kiếp người."
Anh ngừng lại, nhấc một chiếc điều khiển và một màn hình mỏng bật sáng trên bàn. Đó là bản Hợp đồng được thiết kế tỉ mỉ, nhưng nội dung lại khiến hơi thở cô nghẽn lại.
"Tuy nhiên, tôi là một người rộng lượng," anh nói tiếp, giọng nói mang đầy sự chiếm đoạt không thể chối từ. "Tôi có một đề nghị khác."
Bách Duật trượt bản hợp đồng lại gần phía cô. Hạ Vy run rẩy nhìn vào phần tiêu đề: HỢP ĐỒNG TÌNH NHÂN ĐỘC QUYỀN.
Mắt cô hoa lên khi đọc đến các điều khoản. Chúng không chỉ liên quan đến tiền bạc, mà còn là sự tước đoạt toàn bộ quyền tự chủ của cô:
Thời hạn: Ba năm, không thể hủy bỏ.
Đổi lại: Món nợ của gia đình cô sẽ được xóa bỏ hoàn toàn.
Điều khoản 3 (Sự chiếm hữu thể xác): Hạ Vy phải tuyệt đối phục tùng mọi yêu cầu của Lâm Bách Duật về mặt thể xác, bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu. Sự kháng cự được xem là vi phạm nghiêm trọng.
Điều khoản 4 (Sự chiếm hữu thời gian): Hạ Vy phải sống tại biệt thự riêng của Lâm Bách Duật, không được phép liên lạc với thế giới bên ngoài nếu không có sự cho phép của anh. Điện thoại, máy tính cá nhân sẽ bị thu hồi.
Điều khoản 5 (Đánh dấu): Hạ Vy không được phép tiếp xúc thân mật với bất kỳ người đàn ông nào khác. Lâm Bách Duật có quyền để lại "dấu ấn" trên cơ thể cô để khẳng định quyền sở hữu.
Máu trong người Hạ Vy như đóng băng. Cô ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ, trong veo nhìn thẳng vào anh, đầy sự kinh hãi và tủi nhục.
"Ngài... ngài muốn biến tôi thành tù nhân sao?"
Lâm Bách Duật mỉm cười, nụ cười của một kẻ săn mồi đã nắm chắc con mồi trong tay. Anh đứng dậy, bước vòng qua bàn làm việc, mỗi bước chân đều mang theo áp lực nặng nề.
"Tù nhân? Không, Hạ Vy. Cô là thứ tài sản quý giá nhất mà tôi vừa mua. Cô sẽ được sống trong nhung lụa, không phải lo nghĩ bất cứ điều gì. Đổi lại, tôi muốn sự nguyên vẹn và sự phục tùng tuyệt đối của cô. Sự ngây thơ của cô, sự trong sáng đó... nó là thứ khiến tôi phải trả giá cao như vậy."
Anh dừng lại ngay trước mặt cô, cúi người xuống. Mùi hương nước hoa đắt tiền cùng mùi cơ thể nam tính mạnh mẽ của anh bao trùm lấy cô, khiến cô khó thở.
"Hơn nữa," anh thì thầm, giọng nói gần sát tai, nhưng lại mang một sự uy hiếp khó tả, "cô phải chuẩn bị sẵn sàng cho đêm nay. Tôi không thích chờ đợi những thứ tôi đã sở hữu."
Cơ thể Hạ Vy run lên bần bật. Nước mắt không thể kìm nén được mà trào ra, lăn dài trên má. Sự tuyệt vọng bủa vây, khiến cô gần như ngất lịm. Cô biết, một khi đã đặt bút ký, cô sẽ không còn là chính mình nữa. Cô sẽ trở thành nô lệ tình dục của người đàn ông bá đạo và độc đoán này.
"Nếu... nếu tôi không ký?" cô thều thào.
Ánh mắt Bách Duật chợt tối sầm. Anh dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nơi có lửa dục vọng và sự chiếm hữu đang bùng cháy.
"Nếu cô không ký? Món nợ của gia đình cô sẽ được thanh toán trong vòng 24 giờ. Nhưng không phải bởi tôi, mà bởi những kẻ cho vay nặng lãi mà cô không muốn thấy. Cô có nghĩ rằng họ sẽ đối xử với cô, một cô gái trong trắng như vậy, dịu dàng hơn tôi không?"
Đòn tâm lý cuối cùng này đã đánh gục hoàn toàn Hạ Vy. Hình ảnh cha mẹ già nua, bị dày vò bởi bọn đòi nợ hiện lên trong đầu cô.
"Duật ca..." Cô dùng hết sức lực gọi tên anh, nhưng giọng nói run rẩy như sắp đứt.
"Gọi tôi là Chủ nhân," Bách Duật sửa lại, giọng điệu kiên quyết.
Cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, thấm vào tờ giấy da hợp đồng. Sự ngây thơ của cô đã bị nhuộm màu tuyệt vọng.
"Tôi... tôi ký."
Bách Duật mỉm cười hài lòng, nụ cười chiến thắng của một vị tổng tài đã có được món đồ chơi quý giá. Anh đưa bút cho cô.
Hạ Vy đưa tay run rẩy ký tên vào vị trí được đánh dấu, nét chữ cô nguệch ngoạc, như một lời từ biệt với cuộc đời tự do và trong sáng của mình.
Ngay khi chữ ký cuối cùng hoàn tất, Bách Duật cúi xuống, đặt một nụ hôn chiếm hữu và lạnh lẽo lên trán cô.
"Tốt lắm, Thỏ Con của tôi. Bây giờ, hãy ngoan ngoãn đi theo tôi. Chúng ta có cả một đêm để làm quen."
Anh không cho cô cơ hội nói thêm, kéo cô đứng dậy. Hạ Vy bị anh kéo đi, bước chân loạng choạng. Căn phòng rộng lớn và lạnh lẽo lúc này dường như đã biến thành chiếc lồng giam, nơi cô sẽ bắt đầu cuộc sống của một vật sở hữu, chờ đợi sự chiếm hữu đầu tiên từ người đàn ông đã mua cô bằng món nợ của gia đình.