ký ức của nàng thơ

Chương 2: Căn Phòng Bằng Lụa Và Vàng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Bách Duật dẫn Hạ Vy ra khỏi văn phòng lạnh lẽo. Cô bị kéo đi như một con rối, tinh thần vẫn còn chìm trong cú sốc của bản hợp đồng. Cô không được phép nói, cũng không được phép hỏi.

Chiếc xe Maybach đen tuyền lướt đi êm ái, đưa họ tới một khu vực biệt lập ngoại ô thành phố. Cánh cổng sắt chạm khắc tinh xảo từ từ mở ra, lộ ra một dinh thự lộng lẫy, nguy nga như một cung điện cổ điển. Ánh đèn vàng ấm áp thắp sáng khắp khu vườn, nhưng nó không hề mang lại cảm giác dễ chịu, mà chỉ càng làm tăng thêm sự xa cách và cô độc của Hạ Vy.

"Đây là nhà của cô từ bây giờ," Bách Duật nói, giọng điệu mang tính tuyên bố hơn là thông báo.

Bước vào bên trong, sự xa hoa gần như làm cô choáng ngợp. Sàn đá cẩm thạch Ý, đồ nội thất chạm khắc từ gỗ quý, và những bức tranh nghệ thuật vô giá treo trên tường. Tuy nhiên, sự giàu có này lại đi kèm với một sự lạnh lẽo đến rợn người. Không một người giúp việc nào xuất hiện, chỉ có một không gian rộng lớn đến mức đáng sợ.

"Quản gia sẽ phục vụ cô, nhưng họ sẽ giữ khoảng cách. Cô không được phép rời khỏi khu vực này. Điện thoại của cô," Bách Duật dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô, "đã bị hủy. Mọi liên lạc với bên ngoài phải thông qua tôi."

Hạ Vy nuốt nước bọt. Cô biết anh sẽ cấm cản, nhưng không ngờ lại tuyệt đối đến vậy. Cô đã chính thức bị cắt đứt với thế giới của mình.

Anh đưa cô lên tầng hai, vào một căn phòng ngủ chính. Nó lớn hơn cả căn hộ chung cư cũ của gia đình cô. Giường ngủ cỡ lớn với ga trải giường lụa trắng muốt, một chiếc tủ quần áo âm tường khổng lồ và một phòng tắm lát đá obsidian.

"Tất cả đồ dùng, quần áo, mỹ phẩm đều đã được chuẩn bị. Nếu cô muốn thứ gì khác, nói với quản gia."

Bách Duật tháo cà vạt, ném nó lên chiếc ghế bành. Hành động nhỏ đó mang theo sự uy quyền mạnh mẽ, khiến Hạ Vy rụt rè lùi lại một bước.

"Bây giờ, hãy tắm rửa sạch sẽ. Và mặc cái này vào."

Anh lấy ra từ tủ một chiếc váy ngủ mỏng bằng lụa satin màu trắng tinh khôi. Chất liệu mỏng manh gần như trong suốt, hoàn toàn trái ngược với sự ngây thơ mà cô vẫn đang cố giữ.

"Tôi... tôi có thể mặc đồ của mình không?" Hạ Vy khẽ hỏi.

Ánh mắt Bách Duật chợt tối lại, mang theo một tia nguy hiểm.

"Không. Tôi đã mua cô, Hạ Vy. Từ nay, mọi thứ trên người cô đều phải phù hợp với thị hiếu của tôi. Chiếc váy đó là để tôi ngắm nhìn. Đừng làm trái ý tôi."

Sự áp đặt này đã đánh gục ý chí kháng cự cuối cùng của cô. Hạ Vy vào phòng tắm. Cô tắm thật lâu, cố rửa trôi sự tủi nhục. Khi nhìn vào gương, cô thấy một cô gái ngây thơ với đôi mắt sưng húp. Chiếc váy lụa trắng mỏng manh thực sự khiến cô cảm thấy trần trụi và dễ tổn thương hơn bao giờ hết.

Khi Hạ Vy trở lại phòng, Bách Duật đang đứng bên cửa sổ, tay cầm một ly rượu vang đỏ. Anh xoay người lại, ánh mắt anh ngay lập tức dán chặt vào cô.

Ánh mắt đó không phải là sự ngưỡng mộ, mà là sự đánh giá lạnh lùng của một người đang kiểm tra một món hàng vừa mua được.

"Lại đây," anh ra lệnh.

Hạ Vy bước chậm rãi, chân trần chạm vào thảm len mềm mại. Khi cô đến gần, Bách Duật đặt ly rượu xuống, dùng bàn tay to lớn, ấm nóng nắm lấy cổ tay cô.

"Nhìn tôi."

Cô buộc phải ngước lên.

Bách Duật bắt đầu "kiểm tra". Đây là phần tồi tệ nhất. Anh không vội vàng, mà rất chậm rãi. Ngón tay anh lướt nhẹ từ cánh tay mềm mại của cô, dừng lại ở vai. Sự chạm chạm đó đầy uy hiếp, nhưng lại hoàn toàn vô cảm, như thể đang chạm vào một vật vô tri.

"Da dẻ mịn màng," anh nhận xét, giọng trầm khàn, "Màu sắc thuần khiết. Không có vết xước."

Anh lướt ngón tay xuống vùng ngực bị lớp lụa mỏng manh che phủ. Hạ Vy cảm thấy má mình nóng bừng, trái tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cắn chặt môi để không bật ra tiếng kêu.

"Vòng eo thon thả... chân dài. Hoàn hảo."

Bách Duật không hề có một chút cảm xúc dục vọng hay dịu dàng nào trong hành động này. Anh giống như một nhà thẩm định đang kiểm tra chất lượng của một bức tượng điêu khắc. Chính sự lạnh lùng đó lại càng khiến Hạ Vy cảm thấy bị sỉ nhục sâu sắc hơn cả việc bị chiếm hữu. Cô là một con người, không phải món đồ.

"Quay lưng lại."

Cô ngoan ngoãn xoay người. Anh kéo nhẹ sợi dây lụa phía sau cổ áo cô. Chi tiết H+ gợi mở: Chiếc váy tụt xuống, để lộ tấm lưng trần trắng nõn, thanh mảnh.

"Đây là phần tôi thích nhất," anh nói khẽ, giọng đầy thâm ý. "Không ai có thể nhìn thấy cô ở đây. Cô hoàn toàn thuộc về tôi. Ngay cả những vết bầm nhỏ này cũng phải do tôi tạo ra."

Anh dùng ngón tay cái vuốt nhẹ dọc sống lưng cô, dừng lại ở eo. Hạ Vy run rẩy, lúc này cô mới nhận ra, sự chiếm hữu của anh không chỉ là thể xác, mà là sự tuyệt đối hóa quyền lực lên cơ thể cô.

Bách Duật vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng từ phía sau. Anh áp cằm lên vai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai cô. Sự khác biệt về nhiệt độ cơ thể, về mùi hương giữa hai người tạo nên một sự kích thích mạnh mẽ.

"Đêm nay, em sẽ chính thức là của tôi, Thỏ Con." Giọng anh đột ngột chuyển từ lạnh lùng sang ám ảnh. "Và tôi sẽ không để lại một inch da thịt nào trên người em mà không có dấu ấn của tôi."

Anh xoay người cô lại. Đôi mắt anh đã tối sầm, không còn sự kiểm soát lạnh lùng ban nãy. Dục vọng bắt đầu dâng lên.

Hạ Vy ngây thơ co rúm lại, sự sợ hãi ban đầu đã bị thay thế bởi một cảm giác hồi hộp khó hiểu. Cô biết điều không thể tránh khỏi đang đến.

Bách Duật bế cô lên. Cơ thể họ chạm vào nhau qua lớp lụa mỏng. Anh bế cô đi thẳng về phía chiếc giường lụa trắng, nơi sự ngây thơ của cô sẽ bị chính thức làm vấy bẩn bởi sự bá đạo và chiếm hữu của anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×