Lâm Bách Duật đóng sập cánh cửa phòng ngủ. Tiếng động lớn vang vọng khắp căn phòng, như một lời tuyên bố về cơn thịnh nộ đã bị dồn nén suốt buổi tối. Anh đẩy mạnh Hạ Vy vào tường, không một chút thương xót.
Hạ Vy bị ép sát vào bức tường lạnh lẽo, cô ngước nhìn khuôn mặt đang chìm trong bóng tối của Bách Duật. Ánh mắt anh không còn là sự lịch lãm của vị Tổng tài nữa, mà là sự hoang dã và nguy hiểm của một con thú bị kích động.
"Em nghĩ rằng tôi không thấy sao?" Anh gằn giọng, bàn tay mạnh mẽ siết chặt cằm cô. "Cái cách em cười. Cái cách em để Tạ Lăng chạm vào em. Em dám, Hạ Vy? Em dám quên rằng ngay cả hơi thở của em cũng thuộc về tôi?"
Hạ Vy cố gắng giải thích, nhưng cô biết lời nói vô ích. "Tôi... tôi chỉ cười xã giao thôi. Anh ấy không chạm vào tôi."
"Giả dối!" Bách Duật quát lên. "Tôi không quan tâm đó là xã giao hay giả dối. Thứ tôi nhìn thấy là sự khiêu khích lòng kiên nhẫn của tôi. Em là tài sản của tôi, và tài sản thì không được phép phơi bày ra cho những kẻ dơ bẩn khác nhìn ngó, chứ đừng nói là để họ tiếp cận!"
Sự giận dữ của anh nhanh chóng chuyển hóa thành dục vọng chiếm hữu cuồng nhiệt. Anh xé toạc chiếc váy dạ hội xanh ngọc bích trên người cô. Tiếng vải rách kéo dài trong không gian tĩnh mịch, Hạ Vy chỉ kịp thốt lên một tiếng thét nhỏ.
Chi tiết H+ Ám Ảnh và Chiếm Hữu:
Bách Duật bế thốc cô lên, ném cô xuống giường. Anh lao vào cô một cách hung hãn, không còn chút kiên nhẫn nào như đêm đầu tiên. Tình dục lúc này là công cụ để anh trừng phạt và khẳng định chủ quyền.
Anh không thèm để ý đến sự ngây thơ hay cảm xúc của cô. Anh chỉ muốn cảm nhận sự đầu hàng và khuất phục của cô dưới thân mình.
"Đây là hình phạt, Thỏ Con," anh thầm thì vào tai cô, mỗi từ ngữ đều nặng trịch sự chiếm đoạt. "Hãy nhớ sự đau đớn này, để em biết rằng chỉ có tôi mới có quyền ở bên em."
Anh hôn cô một cách mạnh bạo, nuốt chửng sự kháng cự. Nụ hôn không còn ngọt ngào mà trở nên tàn nhẫn và sâu sắc, ép cô phải đáp lại, phải cảm nhận sự hiện diện và sức mạnh của anh.
Anh bắt đầu để lại dấu vết. Đó không chỉ là những vết hôn nhẹ nhàng, mà là những vết cắn đau đớn trên xương quai xanh, trên vai và thậm chí là trên đùi non của cô. Mỗi dấu ấn đều như một lời đóng dấu: "Đã có chủ".
"Em nhìn đây," Bách Duật bĩu môi, chỉ vào một vết bầm đỏ thẫm trên da thịt cô. "Mỗi lần em nhìn thấy nó, em sẽ nhớ rằng đây là của tôi. Mọi nơi trên cơ thể em, tôi sẽ tạo ra ký ức về sự chiếm hữu của tôi."
Hạ Vy đau đớn và hoảng sợ, nhưng cô không thể đẩy anh ra. Chính sự bá đạo, sự cuồng nộ vì ghen tuông của anh lại vô tình kích thích một phản ứng cơ thể khó hiểu trong cô. Cô cảm thấy xấu hổ vì sự đáp trả này, nhưng cơ thể cô lại không thể ngừng rên rỉ khi anh càng lúc càng mạnh mẽ.
Mâu thuẫn Tâm lý:
Sự ngây thơ của Hạ Vy đang bị giằng xé. Một mặt, cô sợ hãi sự bạo ngược này và khinh thường bản thân vì đã chấp nhận số phận. Mặt khác, những lời nói độc đoán và sự thân mật mạnh mẽ của anh đã khơi dậy những khao khát bị giấu kín mà cô chưa từng biết đến. Cô bắt đầu nhận ra rằng, Bách Duật không chỉ chiếm đoạt thể xác, mà còn đang cố gắng chiếm hữu cả cảm giác tội lỗi và sự hưng phấn của cô.
Trong cơn cuồng nhiệt, Bách Duật buộc cô phải lặp lại lời thề nguyện: "Nói đi, nói rằng em chỉ thuộc về tôi! Nói đi!"
Nước mắt Hạ Vy hòa lẫn với những tiếng rên rỉ đứt quãng. "Tôi... tôi là của Chủ nhân... chỉ là của Chủ nhân thôi..."
Lời tuyên thệ đó làm Bách Duật hoàn toàn thỏa mãn. Sự trừng phạt kết thúc, nhưng sự chiếm hữu thì không. Anh giữ chặt cô trong vòng tay, không cho cô một giây phút tách rời. Anh muốn cô phải ngủ quên trong mùi hương và hơi ấm của anh, để ngay cả trong tiềm thức, cô cũng không thể quên được ai mới là người cô thuộc về.
Hạ Vy nằm trong vòng tay anh, nhìn những vết dấu còn mới trên da thịt mình. Cô biết, cô không còn là Hạ Vy của ngày xưa nữa. Cô đã hoàn toàn bị biến thành Thỏ Con — một vật cưng ngây thơ, bị đánh dấu, bị chiếm đoạt và đang dần lệ thuộc vào chính kẻ đã làm tổn thương mình.