Ba ngày trôi qua, Hạ Vy sống trong biệt thự như một con chim bị nhốt trong lồng vàng. Cô hầu như không rời khỏi phòng ngủ, nơi những cảnh thân mật diễn ra đều đặn, luôn mang theo sự chiếm hữu mạnh mẽ từ Bách Duật. Cơ thể cô đã quen dần với những dấu ấn mà anh để lại, và tâm trí cô bắt đầu rơi vào trạng thái lệ thuộc nguy hiểm. Cô đã gọi anh là "Chủ nhân" không còn quá khó khăn nữa.
Hôm nay, Bách Duật quyết định đưa cô ra ngoài.
"Thay đồ đi. Em sẽ đi dự tiệc cùng tôi," anh ra lệnh trong khi đang cài cúc áo vest Armani đắt tiền. Anh trông hoàn hảo, lạnh lùng, lịch lãm—hoàn toàn đối lập với con người cuồng nhiệt, chiếm hữu trên giường.
Hạ Vy mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh ngọc bích, thiết kế thanh lịch nhưng tinh tế tôn lên sự ngây thơ và vóc dáng mảnh mai của cô. Cô trang điểm rất nhẹ, không muốn che giấu đi vẻ thuần khiết tự nhiên.
Trước khi ra khỏi cửa, Bách Duật bước đến, nâng cằm cô lên. "Nhớ kỹ, Hạ Vy. Em là vật sở hữu của Lâm Bách Duật. Mọi ánh mắt ghen tị sẽ đổ dồn vào em. Nhưng nếu em dám liếc nhìn bất kỳ người đàn ông nào khác, hình phạt sẽ rất khắc nghiệt."
Ánh mắt anh ẩn chứa lời đe dọa không thể nhầm lẫn. Anh còn cẩn thận chỉnh lại lớp trang điểm, khéo léo che đi một vài dấu vết mờ ám trên cổ cô, như một cách bảo vệ "sản phẩm" của mình khỏi con mắt tò mò bên ngoài.
Khi họ xuất hiện tại sảnh tiệc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Bách Duật, người đàn ông quyền lực và bí ẩn, hiếm khi dẫn theo bạn gái. Họ xì xào bàn tán về cô gái trẻ ngây thơ, xinh đẹp đang nép bên cạnh anh.
Bách Duật giới thiệu cô một cách mơ hồ: "Đây là Hạ Vy. Cô ấy là người đồng hành của tôi trong thời gian này."
Từ "đồng hành" của anh không nói rõ quan hệ, nhưng lại ngầm khẳng định quyền sở hữu độc quyền.
Mọi thứ diễn ra theo sự kiểm soát hoàn toàn của Bách Duật. Anh giữ tay cô không rời, cô gần như bị che khuất trong vòng tay anh. Anh trò chuyện, cô chỉ cần mỉm cười và giữ im lặng. Cô là vật trang trí, một phép chiếu lệ hoàn hảo.
Tuy nhiên, mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi Bách Duật bận trao đổi với một đối tác lớn. Hạ Vy đứng chờ ở góc phòng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Một người đàn ông trẻ tuổi, lịch thiệp, tên là Tạ Lăng, một doanh nhân mới nổi trong lĩnh vực công nghệ, tiến đến chỗ cô.
"Chào cô, Hạ Vy. Tôi là Tạ Lăng. Cô có vẻ không quen với không khí ở đây lắm."
Hạ Vy ngước nhìn, mỉm cười xã giao một cách ngây thơ: "Chào ngài Tạ. Tôi chỉ đi cùng Duật ca thôi."
Tạ Lăng nhận thấy sự sợ hãi và bối rối trong mắt cô, nụ cười anh ta càng thêm tử tế. "À, Tổng tài Lâm. Anh ấy là một người đáng ngưỡng mộ. Cô có thể nói chuyện với tôi một chút không? Tôi thấy cô có vẻ buồn."
Khoảnh khắc Tạ Lăng đưa tay định chạm vào khuỷu tay Hạ Vy để mời cô đi dạo, sự chiếm hữu điên cuồng trong Bách Duật đã bùng phát.
Lâm Bách Duật đã theo dõi mọi chuyện từ xa. Anh không chờ đợi. Anh bước nhanh đến, không cần nói một lời, anh đã kéo mạnh Hạ Vy vào lòng mình, gần như là giật cô khỏi tầm tay Tạ Lăng.
"Tạ tổng," Bách Duật lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy sự lạnh lùng chết chóc. "Người của tôi không cần bất kỳ sự an ủi hay đồng hành nào khác ngoài tôi. Cô ấy chỉ là một cô gái ngây thơ, có lẽ cô ấy chưa hiểu được ranh giới."
Anh nhấn mạnh từ "ngây thơ" như một lời cảnh cáo, ám chỉ Tạ Lăng không nên chạm vào sự tinh khiết này.
Tạ Lăng lập tức hiểu ra sự nguy hiểm trong ánh mắt Bách Duật. Anh ta mỉm cười gượng gạo, xin lỗi và nhanh chóng rời đi.
Hạ Vy có thể cảm nhận được cơn giận đang sôi sục trong lồng ngực Bách Duật. Bàn tay anh siết chặt eo cô đến mức cô đau điếng.
"Tôi đã nói gì với em, Thỏ Con?" anh thì thầm, hơi thở nóng rực phả vào tai cô, gần như là gầm gừ. "Em dám cười với kẻ khác? Em dám để người khác chạm vào mình? Em đã quên em thuộc về ai rồi sao?"
Bách Duật không chờ tiệc tan, anh gần như lôi cô ra khỏi sảnh tiệc trong ánh mắt tò mò và e sợ của mọi người. Anh đẩy cô vào xe, bản thân anh lái xe một cách hung hãn, tốc độ nhanh đến mức đáng sợ.
Suốt quãng đường về, Hạ Vy không dám nói một lời nào, cô biết cơn thịnh nộ của anh đã lên đến đỉnh điểm. Cô biết, hình phạt đang chờ đợi cô trong căn phòng lụa trắng.
Bách Duật không nói gì cho đến khi về đến biệt thự. Anh kéo cô ra khỏi xe, lôi cô lên cầu thang.
"Chuẩn bị tinh thần đi, Hạ Vy," giọng anh trầm đặc, ẩn chứa sự cuồng nộ và dục vọng chiếm hữu. "Đêm nay tôi sẽ khắc sâu vào cơ thể em, vào tâm trí em, dấu ấn của riêng tôi, để em không bao giờ dám nghĩ đến việc ngoảnh mặt nhìn bất kỳ ai khác."
Hạ Vy rùng mình, sự sợ hãi ban đầu đã bị thay thế bởi cảm giác hồi hộp khó tả trước sự trừng phạt sắp tới. Cô nhận ra, bản năng chiếm hữu của anh đã kích thích một góc tối trong tâm hồn ngây thơ của cô.