ký ức không trọn vẹn

Chương 1: Gặp nhau trong một ngày mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hà Nội tháng Năm, những cơn mưa bất chợt như tính khí thất thường của một cô gái mới lớn. Buổi chiều hôm ấy, trời đang nắng chang chang bỗng sầm lại, rồi ào xuống một trận mưa trắng xóa. Người ta chạy vội vào mái hiên, trú tạm dưới tán cây hay quán cà phê ven đường. Cả con phố như chộn rộn, ướt át mà vẫn giữ nhịp sống vội vàng của nó.

Linh đứng dưới hiên một hiệu sách cũ, hai tay ôm chặt túi xách. Cô vốn chỉ định mua một cuốn sổ tay, nào ngờ trời đổi ý nhanh quá. Mưa rơi dày đặc như tấm màn trắng, chẳng nhìn thấy gì ngoài vài bóng người vội vã chạy qua.

Cô vốn không thích mưa. Mưa làm người ta buồn hơn, làm những nỗi nhớ vốn chôn chặt trong lòng lại nhói lên. Cô ghét cái cảm giác ướt át, ghét cả tiếng mưa rơi rào rào át hết mọi âm thanh xung quanh. Nhưng mưa cũng có những khoảnh khắc bất ngờ, giống như buổi chiều hôm đó.

Một bóng người đàn ông chạy vội về phía hiên. Áo sơ mi trắng dính mưa, mái tóc đen ướt nhẹp, từng giọt nước còn đọng lại trên gương mặt góc cạnh. Anh vừa bước vào, vừa thở hổn hển, tay vuốt mái tóc cho bớt ướt.

Linh hơi giật mình. Cô lùi sang một bên nhường chỗ. Anh mỉm cười nhẹ:

– Xin lỗi, chật chội quá.

– À… không sao. – Cô đáp, mắt nhìn đi chỗ khác.

Trời mưa to, khoảng hiên nhỏ chỉ đủ chỗ cho hai người đứng. Khoảng cách gần đến mức cô nghe rõ tiếng tim mình đập nhanh hơn bình thường.

Anh đứng đó, cao ráo, dáng vẻ có chút bất cần nhưng ánh mắt lại sáng. Một lúc sau, khi đã ổn định hơi thở, anh quay sang bắt chuyện:

– Em cũng bị mắc mưa à?

– Ừm… tôi vừa mua đồ trong hiệu sách, chưa kịp ra thì mưa ập xuống.

– Trùng hợp ghê. Tôi cũng vậy. – Anh giơ ra một túi giấy, bên trong lộ ra gáy sách: “Trí tuệ cảm xúc”.

Linh bất giác bật cười.

– Thường con trai thích sách kỹ thuật hơn, ít ai chọn sách tâm lý như anh.

– Tôi đâu có bảo là tôi thích. – Anh nhún vai, khoé môi hơi cong. – Chỉ là người ta bảo đọc cái này sẽ giúp tôi… bớt khô khan.

Linh ngạc nhiên, rồi mỉm cười. Câu trả lời khiến anh không giống những người đàn ông cô từng gặp: vừa thành thật, vừa có chút tự trào.

Mưa vẫn ào ào, những hạt nước bắn lên vỉa hè, ướt cả gấu quần cô. Không khí ẩm ướt, nhưng nhờ sự hiện diện của người lạ này mà cô thấy dễ chịu hơn.

Một khoảng lặng trôi qua. Anh nhìn mưa, chậm rãi nói:

– Anh tên là Phong.

– Linh. – Cô đáp, ngắn gọn nhưng cũng đủ để cái tên ấy khắc vào trí nhớ anh.

Phong nghiêng đầu nhìn cô, nụ cười thoáng qua trong mắt. – Lần đầu gặp nhau trong hoàn cảnh thế này, có vẻ… hơi đặc biệt.

Linh không trả lời. Cô chỉ nhìn mưa, lòng dấy lên một cảm giác khó tả. Chẳng lẽ định mệnh đôi khi đến đơn giản thế thôi sao?

Mưa rơi lâu hơn cô nghĩ. Hai người đứng cạnh nhau dưới mái hiên nhỏ bé, im lặng rồi lại trò chuyện lặt vặt: về sách, về công việc, về thói quen cà phê buổi sáng. Thời gian trôi đi, họ như quên mất rằng chỉ mới gặp nhau lần đầu.

Khi mưa bắt đầu ngớt, Phong chợt nói:

– Hay là… tôi mời em một tách cà phê? Xem như cảm ơn vì đã cho tôi đứng nhờ mái hiên.

Linh ngập ngừng. Cô vốn không dễ dàng nhận lời một người lạ. Nhưng ánh mắt anh thành thật quá, chẳng hề có chút toan tính. Sau vài giây, cô khẽ gật đầu.

Quán cà phê nhỏ ngay góc phố, cửa kính còn đọng sương mờ vì mưa. Họ chọn một bàn cạnh cửa sổ. Ngoài kia, đường phố vẫn loang loáng nước, xe cộ nối nhau chạy như chưa từng có một cơn mưa nào vừa trút xuống.

Phong gọi một ly đen đá, Linh chọn cappuccino. Anh chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính, giọng thản nhiên:

– Em có tin vào duyên phận không?

– Sao anh lại hỏi vậy?

– Vì tôi thấy, đôi khi một cơn mưa cũng có thể thay đổi cả một ngày, thậm chí là cả cuộc đời.

Linh khẽ bật cười. Câu nói nghe có vẻ bay bổng, nhưng không hiểu sao lại làm trái tim cô rung động.

Cả hai trò chuyện nhiều hơn. Linh phát hiện Phong làm trong một công ty công nghệ, công việc bận rộn nhưng anh vẫn giữ thói quen đọc sách mỗi tối. Ngược lại, Phong hứng thú khi biết Linh là một nhà thiết kế tự do, yêu tranh vẽ và thường tìm cảm hứng từ những điều nhỏ bé.

Câu chuyện xoay vòng từ công việc đến sở thích, rồi bất giác chạm đến những nỗi cô đơn. Linh nhận ra, anh không hề khô khan như anh tự nhận. Ngược lại, Phong có một sự nhạy cảm ẩn giấu sau vẻ ngoài cứng rắn.

Khi đồng hồ điểm bảy giờ tối, mưa đã tạnh hẳn. Phố lên đèn vàng, phản chiếu xuống những vũng nước long lanh. Phong đứng dậy, đưa tay lấy áo khoác:

– Để tôi đưa em về.

– Không cần đâu, tôi đi taxi là được.

– Em đi taxi thì tôi cũng phải gọi xe. Hay là tiện đường, tôi chở em luôn. – Anh cười, cái kiểu cười khiến người ta khó từ chối.

Cuối cùng, Linh đồng ý.

Trên đường về, gió sau cơn mưa mát lạnh, thổi bay mái tóc cô. Phong điều khiển xe vững vàng, thỉnh thoảng quay sang nói vài câu bâng quơ. Linh ngồi sau, bất giác thấy bình yên.

Khi dừng trước cửa nhà, cô xuống xe, quay lại nhìn anh.

– Cảm ơn anh… về mọi thứ hôm nay.

Phong gật nhẹ. – Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại.

Xe rời đi, để lại Linh đứng dưới ánh đèn đường vàng nhạt. Cô nhìn theo, trong lòng dấy lên một nỗi bồi hồi khó tả. Cuộc gặp gỡ bất ngờ ấy, liệu chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, hay là khởi đầu cho điều gì đó lớn lao hơn?

Linh không biết. Nhưng tối hôm ấy, lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô mỉm cười một mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×