ký ức không trọn vẹn

Chương 2: Ly cà phê đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Hà Nội không còn mưa. Trời quang đãng, ánh nắng mới len lỏi qua từng kẽ lá, phản chiếu trên những vũng nước còn sót lại. Linh thức dậy muộn hơn thường ngày. Cô mở cửa sổ, hít một hơi dài, cảm giác không khí sau cơn mưa thật khác lạ: trong trẻo, dịu mát, và có chút gì đó… dễ chịu như vừa được gột rửa.

Cô chợt nhớ lại cuộc gặp gỡ chiều qua. Một người lạ, một cơn mưa bất chợt, và một tách cappuccino cạnh cửa sổ quán cà phê nhỏ. Tất cả chỉ gói gọn trong vài tiếng đồng hồ, vậy mà in dấu sâu đậm hơn cô tưởng.

Cô chạm vào túi xách, bất giác mỉm cười. Trong đó, ngoài cuốn sổ tay cô định mua, còn có danh thiếp của Phong. Anh đưa nó cho cô trước khi rời đi, chỉ nói ngắn gọn:

– Nếu cần thiết kế gì, gọi cho tôi. Hoặc… không cần lý do cũng được.

Câu nói ấy đến giờ vẫn vang trong đầu cô.

Ngày hôm đó, Linh có một buổi làm việc tại quán cà phê quen ở phố Xã Đàn. Quán nhỏ, yên tĩnh, thường là nơi cô tìm cảm hứng để vẽ. Cô chọn bàn góc cửa sổ, mở laptop, vừa chỉnh sửa bản thiết kế cho khách, vừa nhấp từng ngụm cappuccino.

Khi đồng hồ chỉ gần mười giờ, cánh cửa quán mở ra. Một bóng dáng quen thuộc bước vào.

Linh ngẩng đầu, đôi mắt khẽ mở to. Phong.

Anh cũng nhìn thấy cô, thoáng bất ngờ, rồi nở một nụ cười như thể mọi chuyện đã được sắp đặt.

– Lại gặp em rồi. – Anh tiến tới bàn, giọng tự nhiên như thể họ đã quen biết từ lâu.

– Trùng hợp thôi. – Linh đáp, cố giữ vẻ bình thản, nhưng trái tim thì đập nhanh hơn.

Phong ngồi xuống chiếc ghế đối diện, không hề hỏi xem cô có đồng ý hay không. Anh gọi một ly đen đá, giống như hôm qua, rồi quay sang:

– Em thường ngồi ở đây làm việc?

– Đúng vậy. Ở đây yên tĩnh, cà phê cũng ngon.

– Ngon thì phải thử. – Anh nâng ly khi nhân viên mang ra, nhấp một ngụm rồi gật gù. – Không tệ thật.

Cả hai lại bắt đầu trò chuyện. Linh nhận ra, với Phong, việc nói chuyện không hề gượng ép. Anh không phải kiểu người quá hoạt ngôn, nhưng mỗi câu nói đều vừa đủ, vừa có chút dí dỏm khiến cô bật cười.

Phong kể về công việc phát triển một dự án công nghệ mới, về áp lực của những cuộc họp liên tục. Linh thì chia sẻ về thế giới của màu sắc, về những bức vẽ cô đang thực hiện cho một triển lãm nhỏ. Hai thế giới tưởng chừng xa cách, vậy mà khi trò chuyện, lại tìm thấy sự giao thoa bất ngờ.

Một lúc sau, Phong chống cằm, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

– Em biết không, tôi hiếm khi thấy ai có thể say mê nói về công việc như em vừa rồi.

– Thật ra, vì đó là thứ duy nhất tôi tin mình làm tốt. – Linh cười nhẹ. – Còn anh thì sao?

– Tôi không nghĩ mình làm tốt điều gì cả. Nhưng tôi vẫn đang cố.

Câu nói ấy khiến Linh bất giác im lặng. Phong nhìn ra ngoài cửa kính, ánh nắng hắt lên gương mặt anh, phác nên đường nét trầm tĩnh nhưng có phần lạc lõng. Trong khoảnh khắc đó, cô chợt thấy người đàn ông trước mặt không hề hoàn hảo như vẻ bề ngoài mạnh mẽ của anh, mà thực ra cũng mang theo nhiều nỗi niềm.

Không biết vì sao, cô lại muốn tìm hiểu thêm, muốn chạm đến phần sâu kín ấy.

– Nếu vậy… – Linh chậm rãi, – có lẽ tôi sẽ chúc anh sớm tìm được điều mình làm tốt nhất.

Phong quay sang, ánh mắt bắt gặp ánh mắt cô. Một cái nhìn ngắn ngủi nhưng đủ để cả hai lặng đi.

Cà phê buổi sáng ấy, bỗng trở thành thứ gì đó hơn cả một thói quen.

Khi rời quán, Phong bước cạnh Linh trên con phố đông đúc. Anh cầm túi laptop, thỉnh thoảng hỏi han vài điều nhỏ nhặt. Đến ngã tư, anh chợt dừng lại:

– Linh này… chúng ta có thể gặp lại không?

Câu hỏi thẳng thắn làm cô hơi bối rối.

– Ý anh là?

– Ý tôi là… không chờ trời mưa lần nữa mới gặp.

Linh bật cười, ánh mắt long lanh dưới nắng. Sau vài giây, cô khẽ gật đầu.

Phong cũng cười, nụ cười lần này có chút an tâm. Anh rút điện thoại, trao đổi số với cô. Cử chỉ đơn giản thôi, nhưng trong lòng Linh lại dấy lên một cảm giác kỳ lạ – vừa mong chờ, vừa lo sợ.

Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ngay giây phút ấy, trong lòng đã tự khắc một dấu hỏi: liệu đây có phải là khởi đầu cho một câu chuyện dài?

Và ly cà phê đầu tiên… có lẽ sẽ không phải là ly cuối cùng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×