ký ức không trọn vẹn

Chương 28: Lời nói dối ngọt ngào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bữa tối hôm ấy đơn giản: một tô mì nóng, vài lát trứng, và cốc trà nóng nghi ngút khói. Phong ngồi đối diện Linh, dáng vẻ bình thản, như thể cả thế giới ngoài kia chẳng còn tồn tại. Anh gắp cho cô miếng trứng, ánh mắt trìu mến:

– Em gầy đi rồi. Sau này phải ăn nhiều hơn.

Linh mỉm cười, gật đầu. Nụ cười ấy ngọt ngào, dịu dàng như xưa – nhưng chỉ có cô biết, trong lòng nó ẩn giấu bao nhiêu lớp sóng ngầm.

Cô nghiêng đầu, giả vờ thản nhiên hỏi:
– Phong này… em chợt nghĩ, nếu tình yêu của chúng ta lặp lại nhiều lần, thì anh có chán không?

Đũa trên tay anh khựng lại một nhịp, nhưng rất nhanh, Phong cười đáp:
– Không. Dù là bao nhiêu lần, chỉ cần là em… anh đều không chán.

Linh cười, cúi xuống ăn mì, che giấu ánh mắt sắc lạnh thoáng qua. Anh trả lời hoàn hảo… nhưng lại quá hoàn hảo.


Đêm ấy, trong vòng tay anh, Linh khẽ thì thầm:
– Nếu một ngày, em không còn yêu anh nữa, anh sẽ làm gì?

Phong siết cô chặt hơn, giọng như thề nguyền:
– Anh sẽ khiến em yêu anh lại. Dù có phải bắt đầu bao nhiêu lần cũng được.

Linh nhắm mắt, để mặc nước mắt rơi xuống gối. Những câu trả lời của anh càng ngọt ngào, trong lòng cô càng nhói buốt. Bởi cô biết, anh đang nói thật – nhưng đó là sự thật được xây dựng trên dối trá.

Hôm sau, Linh nắm tay Phong dạo qua một con phố nhỏ. Ánh nắng ban trưa chiếu xuống, hàng cây rợp bóng. Cô cố tình dừng trước một tiệm chụp ảnh, hỏi như vô tình:
– Em nghe nói có những tấm ảnh… lưu giữ ký ức rất lâu. Anh nghĩ sao, nếu ký ức bị mất, mà chỉ còn ảnh để nhớ lại?

Phong lặng vài giây, ánh mắt thoáng tối đi, rồi mỉm cười gượng gạo:
– Thì… ảnh cũng chỉ là giấy thôi. Ký ức quan trọng nhất là trong tim.

Linh nhìn anh thật lâu, rồi gật đầu, khẽ đáp:
– Vậy nếu cả tim cũng bị thay đổi thì sao, anh?

Phong thoáng sững lại, nhưng nhanh chóng cười, nắm chặt tay cô hơn:
– Anh không tin có gì thay đổi được trái tim mình đâu.

Câu nói ấy như mật ngọt rót vào tai, nhưng trong lòng Linh, nó chỉ càng dấy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ: Anh đang nói cho em nghe sự thật, hay chỉ là một lời dối trá khác để che đi vực thẳm?

Đêm khuya, khi Phong đã ngủ, Linh lặng lẽ mở phong bì lần nữa. Trong số tài liệu ấy, có một tấm ảnh khiến cô nghẹn thở: chính cô, ngồi trong căn phòng xóa ký ức, đôi mắt đỏ hoe… còn Phong thì đứng ngoài cửa kính, ánh mắt lạnh lùng chứ không hề tuyệt vọng như anh kể.

Ngón tay Linh run lên. Một câu hỏi như nhát dao xoáy vào tim:

“Anh giấu em… vì yêu em, hay vì anh cũng là một phần của mạng lưới dối trá này?”

Cô siết chặt tấm ảnh, nước mắt rơi xuống, nhưng khi quay sang nhìn Phong, gương mặt anh trong giấc ngủ vẫn hiền lành như một đứa trẻ.

Và Linh… lại nở một nụ cười dịu dàng, nụ cười của kẻ đang chuẩn bị cho một ván cờ mới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×