ký ức không trọn vẹn

Chương 27: Mạng lưới dối trá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng sớm. Ánh nắng le lói xuyên qua rèm cửa, phủ một lớp vàng nhạt lên căn phòng trọ nhỏ. Phong vẫn còn say giấc, hơi thở đều đặn, bàn tay vô thức vươn về phía bên cạnh – nơi Linh thường nằm. Nhưng hôm nay, khoảng trống đó lạnh lẽo.

Linh đã rời đi.

Cô bước vội trên con phố đông đúc, chiếc áo khoác kéo cao che gần hết gương mặt. Trong túi xách, mảnh giấy nhỏ hôm qua như ngọn đuốc dẫn đường: “Gặp tôi lúc 9 giờ sáng, quán cà phê ‘Memory Lane’. Đừng để hắn biết.”

Tim cô đập dồn dập, vừa lo sợ, vừa háo hức. Đây có thể là cơ hội duy nhất để biết sự thật.

Quán cà phê vẫn tĩnh lặng như lần trước, với mùi hương cà phê thoang thoảng và những bức ảnh xưa cũ treo khắp tường. Ở góc khuất, người đàn ông ấy ngồi đợi sẵn. Áo khoác đen, mũ lưỡi trai kéo thấp, dáng người gầy nhưng ánh mắt sáng quắc.

Khi Linh ngồi xuống, ông ta đẩy về phía cô một phong bì dày cộm.
– Đây là những gì cô cần.

Linh nhìn chằm chằm, bàn tay run rẩy.
– Ông là ai? Tại sao lại giúp tôi?

Người đàn ông cười nhạt:
– Tôi từng làm cho ForgetMe. Một kỹ sư cấp cao. Tôi bỏ đi khi nhận ra họ không chỉ bán dịch vụ xóa ký ức… mà còn tạo ra mạng lưới kiểm soát con người bằng những ký ức bị thay đổi.

Ông dừng lại, ánh mắt nghiêm trọng:
– Và cô, Linh, là một trong những thí nghiệm quan trọng nhất.

Câu nói khiến Linh rùng mình.
– Tôi… thí nghiệm?

– Đúng. Cô và người đàn ông tên Phong kia. Hai người được chọn làm cặp thử nghiệm cho một dự án mật. Không chỉ xóa ký ức tình yêu, mà còn kiểm tra khả năng “khởi tạo lại mối quan hệ”. Họ muốn biết: nếu tình yêu bị xóa nhiều lần, liệu hai người có còn tìm đến nhau?

Người đàn ông đẩy phong bì gần hơn.
– Trong này có tất cả hồ sơ. Gồm cả những bản ghi hình phòng xóa ký ức. Cô đã vào đó không chỉ bốn lần… mà sáu lần.

Linh tái mặt, tim như bị ai bóp nghẹt.
– Sáu… lần?

– Phong chỉ nói cho cô bốn lần, đúng không? – Người đàn ông nhếch môi. – Hắn cũng là một phần trong dự án. Hắn biết rõ hơn bất cứ ai, nhưng thay vì nói sự thật, hắn chọn giấu cô. Có lẽ vì hắn sợ mất cô… hoặc có lẽ… hắn cũng đã bị lôi kéo vào mạng lưới này.

Linh lùi người, cảm giác mọi thứ quanh mình quay cuồng. Mỗi lời ông ta nói như xé rách thế giới mong manh mà cô bám víu.

– Tôi… tôi phải làm gì bây giờ? – Giọng cô nghẹn lại.

Người đàn ông nhìn cô đầy nghiêm trọng:
– Cô phải quyết định. Tin hắn, và tiếp tục làm con cờ trong thí nghiệm. Hoặc… đứng về phía tôi, phơi bày sự thật, và phá hủy ForgetMe. Nhưng hãy nhớ… một khi đi theo con đường này, sẽ không còn đường lui.

Trong lòng Linh, một trận bão tố nổi lên. Tình yêu dành cho Phong vẫn cháy bỏng, nhưng niềm tin đã rạn vỡ từng mảnh. Sáu lần… sáu lần ký ức bị xóa, và anh vẫn im lặng.

“Anh giấu em… để bảo vệ em, hay để giữ em bên anh bằng mọi giá?”

Trở về phòng trọ, Linh giấu phong bì trong đáy túi, ánh mắt đầy do dự. Phong đang ngồi chờ, đôi mắt lo lắng nhìn cô.
– Em đi đâu từ sáng vậy? Anh lo lắm.

Linh khẽ cười, giọng mềm như tơ, nhưng sâu trong đáy mắt đã dậy sóng:
– Em chỉ đi dạo thôi. Không sao cả.

Cô ngồi xuống cạnh anh, vòng tay ôm lấy anh như mọi khi. Nhưng trong lòng, một bí mật nặng nề đang nằm im như một quả bom chờ phát nổ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×