Bầu trời mùa thu đỏ rực như bị lửa thiêu. Trên cánh đồng cỏ khô, những đám khói đen cuộn lên từ một ngôi làng đang cháy dở. Mùi khét của gỗ cháy, tiếng gào thét của dân làng, tiếng vó ngựa dồn dập vang vọng khắp không gian.
Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, một cậu bé mười ba tuổi đang chạy, đôi chân trần rớm máu, trên tay ôm chặt một chiếc bọc vải nhỏ. Cậu là Lạc Nhiên. Đôi mắt cậu mở to, ánh nhìn vừa hoảng loạn vừa bướng bỉnh, như thể cậu buộc phải sống sót để bảo vệ thứ gì đó trong bọc vải kia.
Đằng sau, tiếng quát tháo của binh lính càng lúc càng gần. “Bắt nó! Thằng nhãi đó là kẻ còn sót lại, đừng để thoát!”
Lạc Nhiên lao vào một con ngõ hẹp, tim đập như trống dồn. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh ngôi nhà nhỏ giờ chỉ còn tro tàn – nơi bà ngoại cậu đã ngã xuống trong trận vây ráp vài canh giờ trước. Bà đã nói với cậu trong hơi thở cuối cùng:
“Chạy đi, Nhiên… con mang trong mình… điều mà họ sợ hãi nhất… Đừng để bị bắt… Con phải tìm ra sự thật về máu của mình…”
Tiếng binh khí va chạm vang lên phía sau. Một mũi giáo cắm sượt qua bức tường gỗ ngay cạnh đầu cậu. Lạc Nhiên cắn chặt môi, lao về phía cánh rừng ngoài làng. Bước chân chao đảo, nhưng đôi tay cậu vẫn giữ chặt chiếc bọc – trong đó là một mảnh ngọc đỏ kỳ lạ phát sáng mờ mờ.
Khi bóng tối của rừng già nuốt trọn cậu, Lạc Nhiên ngã quỵ xuống một gốc cây lớn. Toàn thân run rẩy, hơi thở dồn dập. Nhưng thay vì khóc, cậu mở bọc vải ra, nhìn chăm chú vào viên ngọc đỏ. Nó như có mạch đập, tỏa ra hơi nóng nhè nhẹ.
“Ngươi… phải sống…” – trong tiềm thức, cậu nghe vang vọng một giọng nói xa lạ, trầm ấm, dường như phát ra từ chính viên ngọc.
Lạc Nhiên giật mình, ngẩng đầu nhìn quanh. Rừng tối, gió thổi ào ào, không ai ở đó cả. Chỉ còn cậu và viên ngọc.
Trong sâu thẳm trái tim, một ngọn lửa nhỏ bắt đầu nhen lên. Cậu không biết đó là gì, nhưng nó khiến cậu không còn run rẩy như trước.
“Bọn họ muốn giết ta… nhưng vì sao? Vì viên ngọc này? Hay vì… dòng máu trong ta?” – cậu tự hỏi.
Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng lại. Cậu biết mình chưa thể nghỉ ngơi. Lạc Nhiên siết chặt viên ngọc, đứng dậy, và bước sâu hơn vào rừng.
Cậu không biết rằng, từ khoảnh khắc đó, một hành trình kéo dài hàng năm trời sắp bắt đầu – hành trình dẫn cậu đi qua ánh sáng và bóng tối, qua những bí mật bị phong ấn suốt hàng trăm năm.
Ở một nơi khác, trong đại điện của hoàng thành, một vị tướng già đang quỳ trước ngai vàng. Giọng ông ta khàn khàn:
“Bẩm Hoàng thượng, chúng tôi đã thiêu rụi làng Tro Tàn. Nhưng… có một đứa trẻ đã trốn thoát.”
Người ngồi trên ngai – một bậc quân vương mặc áo bào đen thêu hình rồng – khẽ nheo mắt. Ông ta siết chặt tay vịn ngai, giọng lạnh lẽo:
“Đứa trẻ đó… phải bị diệt. Nó mang trong mình thứ không được phép tồn tại. Hãy huy động cả ám vệ, không để nó sống sót.”
Trong bóng tối của điện ngọc, một cơn gió lạnh thổi qua, làm rung ngọn đèn dầu. Như thể vận mệnh cả vương triều đang chuẩn bị rung chuyển, chỉ vì một thiếu niên vô danh vừa chạy trốn khỏi ngôi làng tro tàn.
— Hết Chương 1 —