Trời đổ mưa như trút, từng đợt sấm xé nát màn đêm phủ đặc trên thành phố Nha Đôn.
Chiếc xe cảnh sát lao qua những con đường vắng, ánh đèn xanh đỏ phản chiếu lên mặt đường trơn trượt như những mạch máu chạy ngoằn ngoèo dưới lớp da của thành phố đang hấp hối.
Lâm Kha ngồi ghế sau, mắt nhìn qua khung kính mờ hơi nước.
Cô im lặng. Không phải vì sợ, mà vì trong lòng đang có thứ gì đó… run rẩy.
Mùi mưa ẩm trộn cùng mùi sắt gỉ khiến ký ức mơ hồ trỗi dậy. Một đêm tương tự, rất lâu rồi – cô còn nhỏ, và có tiếng người gào lên trong rừng… rồi im bặt. Từ đó trở đi, trong những giấc mơ, cô luôn thấy mình đứng giữa hành lang dài, dưới chân là những vệt máu trượt loang như dây rễ đỏ.
– “Hiện trường ở tầng 5, chung cư Vĩnh Hòa.”
Giọng người cảnh sát trẻ vang lên, cắt ngang dòng ký ức.
Lâm Kha khẽ gật, chỉnh lại áo khoác và bước xuống xe. Cô là chuyên viên tâm lý pháp y, được cảnh sát mời phối hợp vì tính chất vụ án có dấu hiệu tâm lý bất thường.
Thang máy hỏng. Họ phải đi bộ.
Trên từng bậc thang, ánh đèn vàng chập chờn như sắp tắt. Kha nghe rõ tiếng giày dẫm lên nước, từng “tách, tách” lạnh lẽo kéo dài.
Cửa căn hộ số 502 mở hé. Mùi tanh ập đến ngay khi cô bước qua ngưỡng cửa.
Một người đàn ông trung niên nằm sõng soài trên nền, cổ bị rạch một đường gọn đến mức lưỡi dao phải cực kỳ bén, máu vẫn đang loang ra tạo thành hình bán nguyệt quanh thân. Cạnh đó là một khung tranh bị vỡ, kính văng khắp nơi.
Cô ngồi xuống, đeo găng và quan sát.
Không dấu giày, không dấu vật lộn. Căn phòng sạch sẽ đến đáng sợ – như thể ai đó đã dọn dẹp sau khi giết người.
– “Tên nạn nhân là Trịnh Hoàng – bác sĩ tâm thần của viện điều dưỡng Vân Sơn.”
Thanh tra Minh, người phụ trách vụ án, vừa bước vào vừa đọc biên bản.
Nghe đến hai chữ “Vân Sơn”, sống lưng Kha lạnh toát.
Cô quay sang nhìn anh – ánh mắt ngắn ngủi nhưng chất chứa thứ gì đó vừa thân quen, vừa mơ hồ như một vết sẹo cũ.
– “Anh nói... viện điều dưỡng Vân Sơn?”
– “Ừ. Hồi xưa ở trên vùng núi đó có khu nghiên cứu tâm lý gì đó, nhưng đã đóng cửa cả chục năm nay.”
– “Có ai nhắc đến dự án ‘Liệu Pháp Trắng’ không?”
Minh khựng lại.
– “Cô biết cái đó à?”
Kha không trả lời. Cô nhìn vào bức tường đối diện – nơi vệt máu bị ai đó lau vội, nhưng vẫn còn in một đoạn ký tự nguệch ngoạc:
“Thí nghiệm 09 chưa hoàn tất.”
Họ thu thập mẫu máu, kiểm tra camera hành lang – không ghi được gì ngoài một bóng người cao gầy mặc áo mưa xám.
Lúc rời hiện trường, đồng hồ chỉ 2 giờ sáng. Kha ngửa mặt nhìn bầu trời, cơn mưa như đang cuốn trôi mọi âm thanh.
– “Cô ổn chứ?” Minh hỏi, giọng trầm.
– “Tôi từng gặp bác sĩ này.”
– “Ở đâu?”
– “Trong mơ.”
Câu trả lời khiến anh nhíu mày, nhưng không hỏi thêm. Anh biết, Kha không phải kiểu người nói đùa.
Sáng hôm sau, tại trung tâm pháp y, Kha có mặt sớm hơn mọi người. Trên bàn là hồ sơ nạn nhân, cô mở ra xem từng tờ: hồ sơ bệnh nhân tâm thần, phác đồ trị liệu… nhưng trang cuối bị xé.
Cô xoay nhẹ trang còn lại, dưới ánh sáng đèn, thấy nét chữ mờ: “09 – phản ứng quá trình đồng hoá ký ức.”
Điện thoại reo.
Số lạ.
Kha nghe máy.
Một giọng nữ trầm, méo tiếng:
“Đừng chạm vào hồ sơ đó.
Cô biết mà, ký ức là máu – chạm vào, là mất.”
Kha chưa kịp nói, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Bàn tay cô run nhẹ. Không hiểu vì sợ, hay vì cảm giác… giọng nói ấy quá quen.
Tối hôm đó, cô trở về căn hộ nhỏ ven sông. Mưa lại đổ.
Điện bị cúp, chỉ còn ánh sáng le lói từ đèn pin điện thoại.
Cô mở laptop, tra lại từ khóa “Liệu Pháp Trắng” – kết quả không có gì, ngoài vài dòng tin đồn: một dự án y học bí mật chuyên về “tái tạo ký ức” cho những bệnh nhân bị sang chấn tâm lý.
Cô tự hỏi – nếu ký ức có thể được tạo mới, vậy “mình” có còn là “mình” nữa không?
Đột nhiên, âm thanh rè rè vang lên từ phòng khách.
Chiếc radio cũ mà cô chưa từng bật, tự động phát.
Một giọng ru trẻ con khe khẽ:
“Ngủ đi con, đêm đã về rồi... máu trong mơ đang khô lại...”
Cô đứng chết lặng.
Từng sợi tóc trên gáy dựng ngược.
Cô tiến đến, tay run run tắt radio, nhưng nó vẫn phát – và giờ, giọng nói đã biến thành tiếng thì thầm của chính cô:
“Kha... mày nhớ tao không?”
Radio vỡ tan khi cô ném nó xuống sàn.
Đèn vụt sáng trở lại. Căn phòng im phăng phắc.
Cô cúi xuống, giữa mảnh vụn thủy tinh, có một mảnh ảnh nhỏ ướt nước, chụp ba người – hai người lớn trong áo blouse trắng, và một cô bé khoảng 8 tuổi đang đứng giữa, khuôn mặt y hệt cô lúc nhỏ.
Dưới tấm ảnh ghi dòng chữ bằng bút đỏ:
“Dự án Liệu Pháp Trắng – Chủ thể 09.”
Đêm ấy, Kha không ngủ được.
Cô mở cuốn nhật ký cá nhân, ghi vài dòng nguệch ngoạc:
“Tôi từng nghĩ mình chỉ mơ. Nhưng mơ sao lại để lại dấu máu trên tay?
Nếu ký ức có thể bị viết lại, liệu tôi đang sống trong ký ức của ai?”
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn không ngừng.
Giữa những giọt nước đọng trên kính, cô thoáng thấy một khuôn mặt phản chiếu, nở nụ cười nhẹ – khuôn mặt giống hệt cô, nhưng đôi mắt lại màu đỏ sẫm như máu đông.
Tiếng gõ cửa vang lên, ba tiếng chậm rãi.
Cô quay đầu nhìn.
Không ai cả.
Chỉ có vệt nước kéo dài dưới khe cửa, đỏ thẫm.
Cô cúi xuống – là máu, và bên dưới cánh cửa có mảnh giấy nhỏ trượt vào:
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, Kha.”