Buổi sáng sau cơn mưa, thành phố phủ một màn sương xám đục.
Lâm Kha ngồi trong xe cùng thanh tra Minh, tay cầm hồ sơ vụ án đêm qua. Ánh sáng yếu ớt rọi qua cửa kính, soi lên những vệt máu khô vẫn còn dính nhẹ nơi mép giấy. Cô lật đi lật lại, lòng đầy nghi hoặc.
– “Chúng ta thật sự phải lên đó sao?” – cô hỏi.
– “Phải. Viện Vân Sơn là nơi cuối cùng nạn nhân làm việc trước khi chết. Có lẽ hắn giấu gì đó ở đó.” – Minh đáp, mắt không rời con đường mòn phủ rêu trước mặt.
Chiếc xe bán tải chậm rãi leo dốc. Càng lên cao, sương càng dày, mưa rừng vừa tạnh còn để lại hơi lạnh ngấm qua cửa kính. Hai bên đường, những hàng thông cong oằn, gió thổi khiến chúng rít lên như đang thì thầm điều gì đó.
Kha nhìn qua cửa sổ, lòng tràn cảm giác lạ lùng. Cô chưa từng đến đây, nhưng mọi khung cảnh lại quen thuộc đến đáng sợ. Ngay cả khúc quanh gấp kia, cả bức tượng đá bị nứt kia… cô đều biết trước chúng sẽ xuất hiện.
Cô nhắm mắt. Một hình ảnh chớp lóe: một cô bé chạy trên con đường này, mưa xối xả, tay cầm con búp bê gãy cổ. Phía sau, một giọng nam hét lên:
“Đừng để nó thoát! Khóa chủ thể lại!”
Cô giật mình mở mắt.
Minh liếc qua:
– “Cô mệt à?”
– “Không… chỉ là thấy hơi quen.”
Anh không hỏi thêm. Xe dừng trước cổng viện.
Trước mặt họ là Viện điều dưỡng Vân Sơn – hay đúng hơn, phần xác còn lại của nó.
Biển hiệu rỉ sét chỉ còn vài chữ, khu nhà ba tầng chìm nửa trong sương, nửa trong rêu mốc. Cửa kính vỡ, cánh cửa sắt méo mó, dãy hành lang bên trong tối om. Không có ai trông coi, chỉ có tiếng gió hú qua khe tường và tiếng nước nhỏ giọt đều đặn từ mái ngói nứt.
– “Nghe nói sau vụ cháy mười hai năm trước, nơi này bị bỏ hoang.” – Minh nói.
– “Cháy?” – Kha quay lại, giọng cô hơi run.
– “Ừ. Vụ hỏa hoạn lớn, thiêu rụi gần nửa viện. Họ nói đó là một tai nạn điện, nhưng không tìm thấy xác của vài bác sĩ trưởng nhóm nghiên cứu. Kỳ lạ là trong hồ sơ không ghi rõ tên họ.”
Họ bước vào bên trong. Mùi ẩm mốc xộc lên, lạnh đến xương.
Những hành lang dài loang lổ, tường sơn bong tróc, nơi nào đó có tiếng sắt kẽo kẹt như cánh cửa đang lay nhẹ. Kha chiếu đèn pin, thấy một tấm biển cũ ghi:
“Khu trị liệu ký ức – Chỉ dành cho nhân sự cấp A.”
Cô cúi xuống, ánh sáng đèn pin lia qua nền nhà – một vệt máu khô kéo dài đến góc tường.
Không ai nói gì, cả hai chỉ nhìn nhau rồi cùng đi theo vệt đó.
Nó dẫn đến một phòng thí nghiệm nhỏ, cửa khoá đã bị cạy. Bên trong là mớ dụng cụ y tế hoen rỉ, một số lọ thủy tinh chứa thứ chất lỏng sền sệt màu nâu sẫm. Ở giữa phòng, một chiếc ghế kim loại có dây cố định cổ tay.
Kha bước đến gần, bàn tay run run chạm vào mặt ghế.
Nó lạnh buốt, nhưng thứ khiến cô sững lại là dòng chữ khắc bằng dao trên thành ghế:
“L.K – Thí nghiệm 09.”
Cô lùi lại, tim đập dồn dập.
Minh kịp đỡ cô khi cô suýt ngã.
– “Sao vậy?”
– “Tên tôi…” – cô nói khẽ, giọng nghẹn – “Tên tôi ở đây.”
Cả hai lục tìm hồ sơ. Sau vài phút, Minh mở được một ngăn tủ rỉ sét, bên trong có xấp tài liệu đã ố vàng. Một tệp hồ sơ mang nhãn “Dự án Liệu Pháp Trắng – Giai đoạn 3”.
Anh mở ra: hình ảnh, biểu đồ não, kết quả đo sóng thần kinh, cùng hàng loạt ghi chú. Một đoạn khiến anh rùng mình đọc to:
“Mẫu thử số 09 – khả năng đồng hóa ký ức cao, bắt đầu xuất hiện rối loạn nhân cách.
Ký ức ngoại lai chiếm 72%.
Chủ thể có biểu hiện bạo lực, kèm ảo giác phản chiếu.
Đề nghị xóa ký ức gốc.”
Kha nắm chặt tay, môi tím tái.
– “Ngoại lai? Ý họ là… ký ức của người khác?”
– “Có vẻ vậy. Có thể họ đã dùng ký ức của ai đó để cấy vào cô.”
Không khí đặc quánh. Ngoài hành lang, gió rít mạnh làm cánh cửa va đập liên hồi.
Minh cẩn thận cất hồ sơ vào túi, rồi quay ra.
Kha vẫn đứng nhìn vào ghế kim loại. Ánh đèn pin rọi lên khuôn mặt cô khiến nó trắng bệch, gần như không còn sức sống.
– “Đi thôi, đừng ở đây nữa.”
– “Anh có nghe gì không?”
– “Nghe gì?”
– “Tiếng hát… từ dưới tầng.”
Anh lắng lại. Quả thật, giữa tiếng gió, có âm thanh mơ hồ – một khúc ru xa xăm, như ai đó đang hát cho trẻ con nghe.
“Ngủ đi con, ta sẽ làm lại từ đầu...”
Tiếng hát dẫn họ xuống tầng hầm.
Cánh cửa thép mở ra kêu két một tiếng dài. Mùi ẩm lạnh pha mùi hóa chất xộc vào khiến Kha buồn nôn.
Trong ánh sáng mờ, họ thấy những bể kính lớn, bên trong chứa những hình thể người nửa nổi nửa chìm. Ánh đèn pin chiếu qua lớp nước đục, phản chiếu da thịt trắng bệch.
Một trong số đó… mở mắt.
Kha hét lên, lùi lại, va vào Minh. Nhưng khi nhìn lại – bể kính rỗng, chỉ còn bong bóng nổi lên lăn tăn.
– “Không thể… tôi thấy nó mở mắt…” – cô thở gấp.
– “Ảo giác thôi, rời khỏi đây!”
Họ vừa quay đi thì đèn pin nhấp nháy, rồi vụt tắt.
Tầng hầm chìm vào bóng tối.
Một giọng trẻ con vang lên giữa không gian đặc quánh:
“Chị đến rồi. Em chờ lâu lắm.”
Kha xoay người, tim như ngừng đập. Phía cuối hành lang, giữa ánh chớp, một cô bé mặc váy trắng đứng đó. Tóc cô xõa dài, bàn chân trần ướt sũng.
– “Em là ai?” – Kha hỏi, giọng run run.
Cô bé nghiêng đầu cười, đôi mắt đỏ sẫm.
“Em là ký ức của chị.”
Tiếng nổ khẽ vang lên – Minh bắn cảnh cáo, viên đạn cắm vào tường, nhưng cô bé biến mất. Chỉ còn mùi khói súng và tiếng vang vọng “ký ức của chị” lặp đi lặp lại giữa những bức tường.
Đèn pin bật sáng trở lại.
Trước mặt họ là bức tường trống, nơi cô bé vừa đứng.
Nhưng trên tường, ai đó đã viết bằng máu:
“09 – Không thể xoá.”
Họ rời viện trong im lặng. Trên đường xuống núi, sương dày đặc đến mức chỉ thấy được vài mét phía trước.
Kha tựa đầu vào ghế, mắt vô hồn.
– “Tôi không chắc mình còn là ai nữa.”
– “Cô vẫn là cô. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật.” – Minh nói, cố giữ giọng bình tĩnh.
Cô mỉm cười yếu ớt, nhưng ánh mắt không giấu được nỗi sợ.
Bởi trong gương chiếu hậu, có thêm một khuôn mặt đang nhìn họ từ ghế sau, khuôn mặt của một đứa trẻ mặc váy trắng, nụ cười đẫm máu.