Biển không còn sóng nữa. Nó nằm im như một tấm gương cũ, phản chiếu ngược màu trời đã bạc. Khi tôi đi qua cầu tàu, mỗi bước chân vang lên hai lần: một ở hiện tại, một ở đâu đó sâu dưới mặt nước.
Tôi mang theo chiếc máy ảnh, sổ đỏ, và cuộn băng vẫn còn mùi sắt của hóa chất. Sợi chỉ đỏ trên cổ tay lặng lẽ chạm vào gió, như dây thần kinh dẫn tôi về nơi đã bắt đầu — đỉnh núi.
1. TIẾNG HÁT TRÊN DỐC CŨ
Đường núi vẫn thế, chỉ khác là những cây cỏ hai bên có vẻ biết thở. Chúng rạp xuống khi tôi đi qua, như nhớ lại người từng bước trước tôi.
Trên cao, có tiếng hát khe khẽ: giọng một cô gái, yếu nhưng rõ từng âm. Tôi dừng lại. Lời hát không có nghĩa, chỉ là chuỗi “a… a…” đều đặn, nhưng tôi nhận ra nhịp — giống hệt hơi thở trong băng.
Tôi nhìn quanh, không thấy ai. Gió đẩy tấm áo mưa tôi sang một bên. Trên tảng đá gần đó có dấu tay nhỏ, in đậm màu đỏ nhạt — không phải máu, mà như mực chụp ảnh còn ướt.
Tôi chạm vào. Nhiệt độ lạnh như mặt kính buổi đầu đông. Tiếng hát im bặt. Thay vào đó, vang lên một tiếng “tách” — tiếng máy ảnh. Tôi nhìn xuống: máy trong tay vừa tự bấm.
Tôi cúi xem ảnh. Trong màn hình hiện bóng lưng một người đang đi trước tôi — tóc dài, áo choàng xám, bước chậm, mỗi bước để lại vệt sáng mờ.
Cô ấy đi hướng đỉnh núi.
Tôi biết cái dáng đó.
Tôi bắt đầu chạy.
2. NGƯỜI Ở GIỮA TRỜI
Khi tới đỉnh, sương mở ra thành một khoảng trắng. Ở giữa là Lâm Kha.
Cô đứng giữa lưng trời, hai bàn tay thả xuôi, tóc dính mưa, mắt nhắm. Trông cô… thật, không phải như tấm ảnh.
Tôi gọi khẽ:
– “Kha…”
Cô không quay. Tôi tiến thêm một bước.
– “Anh đến rồi,” cô nói, giọng ấm nhưng vang như vọng từ nước.
– “Cô… còn nhớ không?”
– “Chỉ nhớ tên anh.”
Tôi muốn cười mà không thể. Giữa sương, cô quay lại — đôi mắt mở to, đen và trong đến mức tôi thấy cả hình mình đang run.
– “Tôi vẫn ở đây,” cô nói, “chỉ là bên trong hơi thở.”
– “Tôi kéo cô ra được rồi. Cô sống thật đấy.”
Cô lắc đầu:
– “Không phải sống. Là trở lại để kết thúc.”
Cô đưa tay ra, lòng bàn tay hiện rõ những chữ nhỏ khắc chìm – không phải vết thương, mà như dòng ký tự được in trực tiếp vào da:
“Người cuối cùng phải trả lại hơi cho biển.”
Tôi hiểu. Phần hơi mà tôi bấm lời, ghi lại, giữ lại trong băng – chính là phần sống của cô.
Nếu muốn cô thật sự yên, tôi phải trả nó về nước.
3. BIỂN NGƯỢC CHIỀU
Chúng tôi xuống núi khi trời chiều. Biển phía xa bắt đầu đổi màu — không còn xanh, mà đậm như mực in.
Tôi mang máy ghi âm, cuộn băng và sợi chỉ đỏ nối cổ tay cô và tôi lại. Cô không nói gì suốt quãng đường, chỉ nhìn về phía biển, môi mấp máy như đang dạy hơi mình nhớ nhịp sóng.
Khi tới bờ, cô đứng ngay mép nước, nhìn tôi:
– “Khi tôi chìm, anh đừng gọi. Mỗi tiếng gọi là một nhát cắt.”
– “Nếu cô không lên lại?”
– “Thì đừng mở băng nữa. Cứ để hơi ở lại.”
Tôi không biết phải gật hay lắc. Cô cười, nhẹ như tro.
– “Cảm ơn vì đã bấm lời thay tôi.”
Cô tháo sợi chỉ đỏ khỏi cổ tay, quấn nó quanh máy ảnh tôi cầm.
– “Giữ nó. Để nhớ rằng có những người chỉ được chụp bằng hơi.”
Rồi cô bước xuống biển. Nước dâng lên, chạm gối, chạm hông, chạm vai. Khi đến cổ, cô ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt mở to lần cuối.
– “Khi tôi im, ảnh sẽ yên.”
Cô nói, rồi hít một hơi thật sâu và chìm xuống.
Tôi đứng lặng. Gió nổi lên, mang theo mùi sắt quen thuộc. Tôi mở máy ghi âm. Trong loa, hơi thở cô đều đặn dần, rồi biến thành nhịp sóng. Băng quay thêm mười giây rồi dừng.
Biển vẫn im. Chỉ có một vệt đỏ mảnh trôi ra xa, tan vào màu nước như sợi chỉ bị đứt.
4. ÂM THANH CUỐI CÙNG
Tôi không nhớ mình trở về tiệm bằng cách nào. Chỉ nhớ khi mở mắt, Tứ Quý phủ một lớp bụi sáng như muối.
Trên tường, bức ảnh cô trống trơn – không còn hình người, chỉ còn khoảng trắng giữa đỉnh núi.
Tôi bật máy ghi âm. Băng đã ngừng quay, nhưng từ trong loa, một tiếng cười nhỏ vang lên, mỏng như hơi trẻ con. Sau tiếng cười, là một câu nói cuối, không hoàn chỉnh:
“Nếu một ngày khác… ai đó gọi tên anh… hãy bảo… tôi đang nghe…”
Rồi im.
Tôi ngồi xuống ghế, thả mình vào bóng. Tấm ảnh trống phản chiếu tôi – khuôn mặt nhòe, đôi mắt mờ đi vì nước.
Ngoài cửa, bé Lệ chạy ngang, búp bê lắc lư trong tay. Nó gọi:
– “Chú Minh, cô Kha không ngủ nữa đâu. Cô hát rồi đó.”
Tôi giật mình, quay ra:
– “Ở đâu?”
– “Trong sóng. Sóng đang hát lại lời cô.”
Nó chỉ ra biển. Từ xa, từng đợt sóng nhỏ dâng lên, rồi lùi xuống, để lại vệt sáng bạc. Nếu lắng thật kỹ, tôi nghe thấy giữa tiếng gió — những âm không chữ, như ai đó đang dạy biển học nói.
5. LỜI MỞ KHÁC
Tôi đặt máy ảnh lên bàn, tháo sợi chỉ đỏ, cuộn lại. Trên cổ tay, da còn hằn dấu nhỏ — vòng của ký ức.
Tôi mở cuốn sổ bìa đỏ, viết dòng cuối cùng:
“Hơi đã về biển. Ảnh đã biết im. Nhưng ký ức vẫn còn học.”
Tôi gấp sổ, dán bìa lại bằng mảnh băng keo cũ. Rồi tôi đặt nó vào ngăn tủ, cạnh cuộn băng đã dừng.
Khi rút tay ra, tôi thấy trên mu bàn tay mình… một chấm đỏ nhỏ như đầu kim.
Nó đập nhịp, đúng nhịp tim.
Tôi mỉm cười:
– “Cô chưa đi hẳn, phải không?”
Cửa tiệm bật gió. Những tấm ảnh trên tường khẽ lay động, như đang hít thở cùng tôi.
Tôi nghe đâu đó, giọng cô, rất xa, rất mềm:
“Đừng chụp nữa, Minh. Hãy sống bằng mắt thật.”
Tôi tắt đèn. Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào, nhuộm phòng một màu bạc.
Trên bàn, máy ảnh vẫn mở, ống kính hướng lên trần, như con mắt đang ngủ.
Tôi nói khẽ:
– “Ngủ đi. Khi nào ảnh biết mơ, tôi sẽ mở chương mới.”
Và rồi, tôi cũng khép mắt, nghe hơi thở hòa vào nhịp sóng. Ở đâu đó, trong tầng sâu của nước, một tiếng “tách” vang lên – lần này không phải của máy, mà là âm tim của hai người đã nhớ nhau đủ lâu để quên.