Lâm Thanh đứng ở ven đường, nhìn dòng xe cộ đông đúc lao qua như một dòng sông ánh sáng trong đêm. Thành phố về đêm vẫn rực rỡ, nhưng với anh, ánh sáng ấy chỉ là thứ xa xỉ mà người nghèo như anh không bao giờ chạm tới. Đôi tay bẩn thỉu và cứng đờ vì cả ngày lao động chân tay, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, ánh mắt mỏi mệt nhìn những tấm biển quảng cáo neon hắt lên bầu trời u tối.
Anh chẳng còn nhớ nổi mình đã làm việc vất vả bao nhiêu năm, những ngày tháng dài lê thê trôi qua với những công việc lặt vặt, tiền lương chẳng đủ sống. Nhưng tối nay, một điều gì đó trong lòng anh rạo rực, như một cơn gió lạ thổi qua tâm hồn.
Từ góc phố, một chiếc xe tải màu đen lướt qua. Trên thùng xe, dòng chữ phát sáng: “Ký ức – Giá trị hơn cả vàng.” Anh nhíu mày. Chữ “ký ức” hiện lên như một tia sáng trong đầu. Ký ức? Giá trị hơn cả vàng?
Anh thở dài, tự nhủ: “Chắc lại mấy trò quảng cáo phi lý nữa thôi.” Nhưng một phần trong anh, phần mà anh hiếm khi cho phép mình nghe theo, bỗng dậy sóng. Có lẽ… nếu ký ức có thể bán được, nếu những điều anh chưa từng trải qua, những cơ hội anh chưa từng có… được trao cho anh, liệu cuộc đời anh có thể thay đổi không?
Ngày hôm sau, anh tìm đến quán cà phê nhỏ, nơi mà vài người bạn thân mách là có thể tìm thấy thông tin về thế giới ký ức. Quán nằm khuất trong một con hẻm nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống những tấm bàn cũ kỹ. Một người đàn ông trung niên, gương mặt khắc khổ nhưng ánh mắt sắc bén, ngồi đó, lướt qua màn hình máy tính xách tay. Anh là một trong những người buôn bán ký ức, nhưng Lâm Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bước chân vào con đường nguy hiểm này.
“Tôi nghe nói… ký ức có thể mua bán?” – Lâm Thanh hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Người đàn ông không nói gì, chỉ nhìn anh từ đầu đến chân, như đang cân đo liệu anh có xứng đáng hay không.
“Nếu muốn… giá không rẻ đâu.” Giọng ông trầm, đượm vẻ cảnh báo.
Anh nuốt nước bọt. Không rẻ… nhưng anh biết, với cơ hội này, anh không thể bỏ qua.
Ngày tiếp theo, anh nhận được thông tin liên lạc từ một cô gái trẻ, dáng vẻ hơi lén lút, ánh mắt sắc sảo nhưng có nét buồn: Mai Linh. Cô là hacker, chuyên hỗ trợ người mua ký ức truy xuất dữ liệu một cách an toàn. Mai Linh nhìn anh, rồi nhíu mày:
“Anh biết mình đang làm gì không? Một ký ức không đơn giản là hình ảnh hay cảm xúc… Nó có thể thay đổi cả con người anh, khiến anh không còn là chính mình.”
Lâm Thanh lặng im. Anh biết rủi ro, nhưng cái nghèo, cái thất vọng, cái cảm giác bị bỏ rơi đã khiến anh không còn sợ nữa.
Anh quyết định mua ký ức đầu tiên – ký ức của một người giàu có, thông minh, từng trải qua những cơ hội mà anh chỉ có thể mơ ước. Chiếc máy nhỏ giống như một chiếc tai nghe đặc biệt được Mai Linh đưa cho, kết nối trực tiếp vào não anh. Cảm giác đầu tiên khi ký ức chảy vào đầu anh như dòng nước lạnh, làm toàn thân anh run rẩy.
Trong giây lát, anh thấy mình đang sống trong một căn phòng sang trọng, nghe tiếng nhạc cổ điển vang lên. Anh cầm một tách cà phê thơm lừng, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, và anh cảm thấy… giàu có, quyền lực, tự tin. Mọi cảm giác về nghèo khó, lo lắng biến mất.
Nhưng không lâu, một mảnh ký ức lạ xuất hiện – bóng người lướt qua, hình ảnh một vụ án chưa giải quyết, tiếng thì thầm đe dọa… Lâm Thanh giật mình, tim đập nhanh. Anh nhận ra: ký ức này không chỉ là giàu sang, nó chứa một bí mật nguy hiểm, và có lẽ, đã có người muốn giữ bí mật đó bằng mọi giá.
Khi anh mở mắt, Mai Linh nhìn anh, vẻ nghiêm trọng:
“Anh đã nhìn thấy điều gì chưa? Không phải tất cả ký ức đều vô hại. Và… một khi đã bước vào thế giới này, anh không thể quay đầu.”
Lâm Thanh ngồi im, cảm nhận từng nhịp tim mình, từng dòng máu chảy. Anh biết cuộc đời mình đã thay đổi. Không còn đường quay lại, không còn con đường an toàn.
Bên ngoài quán cà phê, thành phố vẫn rực rỡ ánh sáng, nhưng đối với Lâm Thanh, mọi thứ giờ đây vừa gần gũi vừa xa lạ, đầy bí ẩn và nguy hiểm. Anh biết rằng, hành trình khám phá ký ức vừa bắt đầu, và chính anh sẽ là người quyết định trả giá cho những gì mình sắp đối mặt.
Nhưng sâu trong lòng, một cảm giác mơ hồ dấy lên: ký ức này… không hoàn toàn là của người khác. Một tiếng vọng từ trong tâm trí khiến anh rùng mình. Liệu… anh có thực sự sẵn sàng đối diện với sự thật, hay sẽ bị nuốt chửng bởi ký ức?
Đêm đó, Lâm Thanh nằm trên giường trằn trọc. Cơn mưa nhẹ rơi ngoài cửa sổ, tạo nên những âm thanh nhịp nhàng nhưng kỳ lạ. Anh mở mắt nhìn trần nhà, tự hỏi: nếu ký ức có thể thay đổi con người, liệu anh còn là chính mình nữa không?
Và rồi, trong bóng tối, một dòng chữ hiện lên trong tâm trí anh: “Đừng tin ai. Ký ức… luôn có giá.”
Lâm Thanh thở dài, vừa sợ hãi vừa háo hức. Hành trình chưa bắt đầu, nhưng trái tim anh đã sẵn sàng bước vào mê cung của ký ức – nơi mà mọi bí mật, mọi nguy hiểm, và mọi cơ hội đều đang chờ đợi.