ký ức mua bán

Chương 2: Bí Ẩn Trong Ký Ức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, thành phố vẫn nhộn nhịp như chưa hề biết đến những bí mật ẩn sâu trong tâm trí Lâm Thanh. Anh bước ra ngoài, cảm giác mơ hồ vẫn còn vẹn nguyên. Ký ức mà anh mua đêm qua, giàu sang, quyền lực, và bí ẩn đan xen, khiến anh không thể tập trung vào bất cứ việc gì.

Anh tìm đến Mai Linh, người duy nhất có thể giải thích những gì đang diễn ra. Cô ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu lên gương mặt sắc sảo, đôi mắt sáng lấp lánh, nhưng trong đó ẩn chứa nỗi lo sợ.

“Anh phải hiểu,” cô bắt đầu, giọng nghiêm trọng, “khi mua ký ức, không chỉ là thông tin hay cảm xúc. Nó mang theo tất cả… cả những bí mật, nguy hiểm, và trách nhiệm. Và ký ức anh vừa mua… không hề đơn giản.”

Lâm Thanh nhíu mày. “Ý cô là… sao? Nó nguy hiểm thế nào?”

Mai Linh kéo anh đến bàn làm việc, mở một loạt hình ảnh và dữ liệu kỹ thuật số. Trên màn hình, những đoạn video mờ ảo hiện ra – những cảnh tượng một vụ án chưa được giải quyết, những con người bị giấu tên, và cả một tổ chức bí mật dường như đang điều khiển tất cả.

“Anh thấy không?” – Mai Linh chỉ vào màn hình. “Ký ức này không chỉ là giàu có hay quyền lực. Nó chứa manh mối về một tổ chức tội phạm… họ có thể giết người để giữ bí mật này.”

Lâm Thanh lặng người. Trái tim anh đập nhanh, mồ hôi lạnh lăn trên trán. Cảm giác vừa hồi hộp vừa sợ hãi, nhưng trong sâu thẳm, một phần anh lại thấy kích thích. Một cuộc phiêu lưu thực sự đang bắt đầu.

Ngay lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên. Mai Linh nhíu mày, cô di chuyển nhanh như một con mèo, kiểm tra bên ngoài. Không có ai, nhưng trên bậc thềm là một tấm phong bì trắng, không dấu, chỉ có tên Lâm Thanh viết nguệch ngoạc.

Anh mở phong bì, bên trong là một tấm thẻ nhựa, mỏng, ánh sáng yếu phản chiếu. Trên đó chỉ có một dòng chữ:

“Anh đã biết quá nhiều. Cẩn thận kẻo mất cả mạng sống.”

“Họ… biết anh mua ký ức?” – Lâm Thanh hỏi, giọng run run.

“Rất có thể. Họ theo dõi ngay từ khi anh bước chân vào thế giới này.” – Mai Linh trả lời, giọng nghiêm trọng.

Hai người im lặng trong vài giây, rồi Mai Linh bỗng nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên.

“Chúng ta phải tìm hiểu ký ức này một cách kỹ lưỡng. Anh sẽ phải vào trực tiếp… ký ức, để xem những gì ẩn sâu bên trong. Nhưng cảnh báo trước, nguy hiểm ở đây không chỉ là ảo giác – nó có thể tác động đến não thật của anh.”

Lâm Thanh gật đầu. Anh không còn sợ nữa. Cảm giác nghèo khổ, thất bại, đều bị đẩy lùi. Lần này, anh phải đối diện sự thật, dù nó nguy hiểm đến đâu.

Xâm nhập ký ức

Mai Linh chuẩn bị một thiết bị nhỏ, giống như một chiếc mũ bảo hiểm với nhiều cảm biến. Khi đội lên đầu Lâm Thanh, cô kết nối một loạt cáp vào máy tính.

“Anh sẽ bước vào ký ức dưới dạng nhận thức hoàn toàn. Có nghĩa là anh sẽ sống trong đó, cảm nhận tất cả cảm xúc, nhưng có thể ra ngoài nếu muốn. Tuy nhiên…” – cô ngập ngừng – “có những ký ức cực kỳ mạnh mẽ, nếu anh không kiểm soát được, có thể anh sẽ mất trí nhớ hoặc tâm lý bị ảnh hưởng lâu dài.”

Lâm Thanh hít sâu, nhắm mắt, và gật đầu.

Một luồng ánh sáng dịu tràn vào não anh. Cảm giác đầu tiên là nhẹ nhàng, như bay lên giữa không trung. Và rồi, trước mắt anh mở ra một cảnh tượng xa hoa: một căn biệt thự rộng lớn, nội thất lộng lẫy, cửa sổ nhìn ra biển, ánh nắng chiếu rực rỡ. Anh nhận ra đây chính là ký ức anh mua – giàu có, quyền lực, và tự do.

Anh đi dọc hành lang, cảm nhận từng chi tiết: tấm thảm mềm mại, tiếng nhạc hòa tấu nhẹ nhàng từ phòng khách, mùi hương nồng nàn của hoa tươi. Mọi thứ hoàn hảo… nhưng vẫn có điều gì đó sai.

Một bóng người xuất hiện ở góc phòng. Anh nhận ra: hình bóng này không bình thường. Người đó không có mặt, nhưng có tiếng thì thầm, như vang lên trong đầu anh:

“Đừng đi quá xa. Anh không thuộc về nơi này.”

Tim Lâm Thanh đập nhanh. Anh muốn quay đi, nhưng tò mò chiếm lấy. Anh bước vào phòng thư viện, nơi hàng ngàn tài liệu được sắp xếp ngăn nắp. Một cuốn sổ mở ra trước mắt, nội dung viết bằng nét chữ quen thuộc – chính là anh, nhưng không phải hiện tại, mà là một phiên bản khác, trong tương lai.

Anh đọc từng dòng, từng dòng chữ như bị thôi miên: những kế hoạch, những giao dịch, những bí mật của tổ chức tội phạm. Một phần ký ức dường như cảnh báo anh, phần khác dụ dỗ, kích thích trí tò mò.

Bỗng nhiên, căn phòng rung lên, ánh sáng nhấp nháy. Tiếng thì thầm biến thành âm thanh rõ ràng:

“Anh đã nhìn thấy quá nhiều. Rút lui ngay, nếu không… sẽ không bao giờ quay lại.”

Lâm Thanh giật mình, tim đập thình thịch. Anh mở mắt… và thấy mình vẫn đang ngồi trong phòng Mai Linh, nhưng mồ hôi đẫm lưng, tay chân run rẩy.

Mai Linh nhìn anh, đôi mắt trầm tư:

“Anh đã thấy rồi… Ký ức này không đơn giản là giàu có. Nó chứa một bí mật mà tổ chức đó muốn che giấu bằng mọi giá. Họ sẽ làm bất cứ điều gì để anh im lặng.”

Cuộc truy đuổi bắt đầu

Ngay sau khi rời khỏi căn phòng của Mai Linh, Lâm Thanh cảm giác có người theo dõi. Chiếc xe màu đen lướt qua vỉa hè, ánh mắt từ kính chiếu hậu lóe lên như muốn dò xét. Anh bám theo, chạy qua những con phố chật hẹp, cảm giác nhịp tim và adrenaline tăng cao.

“Chúng ta không còn thời gian để suy nghĩ. Họ biết anh đang tìm hiểu ký ức, và sẽ không ngần ngại…” – Mai Linh nói, kéo anh vào một con hẻm nhỏ.

Anh thở dốc, nhìn quanh. Thành phố về đêm dường như thay đổi – mọi bóng tối đều mang nguy cơ, mọi tiếng động đều ẩn chứa hiểm nguy. Nhưng trong lòng anh, một quyết tâm cháy bỏng: phải tìm ra sự thật, dù có phải trả giá bằng chính bản thân mình.

Mai Linh đưa anh vào một căn phòng bí mật khác, nơi có các thiết bị giải mã ký ức tinh vi.

“Anh sẽ không một mình,” cô nói, ánh mắt cứng rắn nhưng ẩn vẻ lo lắng. “Nhưng nếu anh thất bại… không ai cứu được anh đâu.”

Lâm Thanh gật đầu. Lần này, anh đã hiểu rõ: ký ức không chỉ là quá khứ, mà còn là hiểm nguy sống còn, và con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng.

Đêm đó, Lâm Thanh nằm trên giường, ánh đèn mờ hắt qua cửa sổ, cảm giác vừa sợ hãi vừa phấn khích. Anh biết rằng tổ chức kia đang quan sát, và lần tới, cuộc truy đuổi sẽ không chỉ là những lời cảnh báo. Nó sẽ trở thành… cuộc chiến sống còn với ký ức.

Trong bóng tối, tiếng thầm thì từ ký ức vang lên một lần nữa, rõ ràng hơn:

“Anh đã bước vào cánh cửa mà một khi mở ra… không thể đóng lại.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×