Hè năm đó, thành phố rực rỡ dưới ánh nắng vàng, những tia nắng len lỏi qua tán cây, tạo thành những đốm sáng nhảy múa trên vỉa hè. A bước vội trên con đường quen thuộc, trong tay cầm cuốn sách chưa kịp đọc hết. Gió hè mang theo hương hoa sữa thoảng nhẹ, khiến lòng người vừa thấy dễ chịu vừa man mác buồn.
A vốn là người ít nói, thích sống khép kín trong thế giới riêng, nhưng từ khi bước chân vào quán cà phê nhỏ nằm khuất sau con hẻm này, A cảm thấy một sự tò mò kỳ lạ. Quán cà phê “Nhật Ký Mùa Hạ” nổi tiếng bởi không gian ấm áp, ánh đèn vàng dịu mắt và những bản nhạc jazz du dương, như muốn kể chuyện cho bất cứ ai bước vào.
Hôm nay, quán hơi đông, nhưng vẫn đủ không gian cho những ai muốn tìm một góc riêng. A chọn một chiếc bàn sát cửa sổ, vừa để nhìn dòng người qua lại, vừa để nghe nhịp phố nhộn nhịp nhưng vẫn có chút tĩnh lặng. Ngồi xuống, A đặt cuốn sách lên bàn và nhìn ra ngoài, tâm trạng vừa mong đợi vừa bâng khuâng.
B xuất hiện trong tầm mắt A như một cảnh tượng bất ngờ. Một cô gái với mái tóc nâu dài buông xõa nhẹ nhàng, mặc váy trắng bay bổng trong nắng, tay cầm chiếc túi vải đơn giản nhưng trông rất thanh thoát. Bước chân của cô nhịp nhàng, uyển chuyển, nhưng ánh mắt lại hơi bối rối khi tìm kiếm một chỗ trống.
A không biết vì sao tim bỗng dưng đập nhanh hơn. Chỉ là một ánh nhìn thoáng qua, nhưng như một sợi dây vô hình kéo hai tâm hồn gần nhau. B chọn chiếc bàn đối diện A, chỉ cách vài bước chân, và bắt đầu rút ra cuốn sổ nhỏ. Ánh nắng chiếu qua cửa kính, làm sáng những lọn tóc mềm mại của B, tạo nên một cảnh tượng mà A chắc chắn sẽ không thể quên.
“Xin lỗi, còn chỗ này không?” B lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng.
A gật đầu, lúng túng trả lời:
“À… không, không có ai đâu. Mời cô ngồi.”
B mỉm cười, nụ cười tựa như một làn gió mát giữa ngày hè oi ả. A không khỏi bối rối, vừa cảm thấy vui vẻ vừa lo lắng, tự hỏi sao chỉ một nụ cười lại có thể khiến tim mình rối loạn đến vậy.
Một khoảng thời gian im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng và tiếng xào xạc của tách cà phê được đặt lên bàn. A nhìn B lén, nhận thấy cô đang chăm chú viết gì đó trong cuốn sổ. Những đường nét chữ mềm mại, tròn trịa, thoắt ẩn thoắt hiện, giống như một bản nhạc chưa hoàn chỉnh.
A cất tiếng hỏi, giọng hơi run:
“Cô… cô đang viết gì vậy?”
B ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh:
“À… chỉ là vài dòng suy nghĩ thôi. Tôi thích viết khi ngồi ở đây, cảm giác như mọi thứ quanh mình đều chậm lại.”
A mỉm cười, cảm giác vừa thân thuộc vừa lạ lẫm:
“Tôi cũng thích không gian này. Nó… khiến người ta thấy dễ chịu.”
B gật đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể tìm kiếm điều gì đó trong dòng người qua lại. A cảm thấy một sự rung động rất nhẹ, nhưng chắc chắn, đó là rung động đầu tiên. Không phải tình yêu sét đánh, nhưng đủ để khiến trái tim thức dậy sau những ngày tháng trôi qua tẻ nhạt.
Thời gian trôi qua, A và B bắt đầu trò chuyện về sách, về âm nhạc, về những nơi muốn đi trong mùa hè này. Những câu chuyện bình thường, nhưng khi được nói ra từ hai con người vừa quen biết, lại mang một sức sống kỳ lạ. Cả hai cười, đôi khi im lặng, nhưng sự im lặng đó không hề gượng gạo, mà như một sợi dây vô hình nối hai tâm hồn.
Bỗng dưng, một cơn mưa hè bất chợt trút xuống. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn, trên cửa kính, tạo thành một bản nhạc tự nhiên. B nhìn ra ngoài, rồi quay sang A, ánh mắt ngập tràn thích thú:
“Thật tuyệt… điệu nhạc của mùa hè, chỉ thiếu mình và cơn mưa này thôi.”
A cười, đứng lên, rút từ túi áo chiếc ô:
“Vậy… mình đi dưới mưa nhé?”
B gật đầu, hai người bước ra ngoài, những giọt mưa nhẹ nhàng rơi trên tóc, trên vai, nhưng không làm mất đi sự hứng khởi. Mưa hè không lạnh, mà như rửa trôi mọi phiền muộn. Họ đi cạnh nhau, đôi khi tay chạm nhẹ, cảm giác vừa quen vừa lạ. Không cần nói lời nào, cả hai đều hiểu, đây là khoảnh khắc đáng nhớ, và chắc chắn sẽ không bao giờ quên.
Khi trở lại quán cà phê, cả hai ướt sũng, nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ. B đặt cuốn sổ xuống, ánh mắt nhìn A:
“Cảm ơn cơn mưa hôm nay. Nó… thật đặc biệt.”
A im lặng, chỉ mỉm cười. Trong lòng A, một cảm giác lạ kỳ len lỏi: vừa muốn nói ra những điều còn chất chứa, vừa sợ nếu nói ra, khoảnh khắc này sẽ không còn nguyên vẹn nữa.
Ngày hôm đó kết thúc, nhưng không ai trong hai người muốn rời xa. Trái tim vẫn còn rung động, những nụ cười vẫn còn in sâu trong tâm trí. A về nhà, lòng đầy những suy nghĩ vừa vui vẻ vừa bâng khuâng. B cũng ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng mưa đêm rơi, tự hỏi tại sao chỉ một ngày gặp gỡ mà cảm giác lại sâu sắc đến vậy.
Đêm xuống, thành phố tĩnh lặng. Trong tâm trí A và B, hình ảnh của nhau vẫn còn hiện lên rõ ràng, như thể mùa hè này vừa mới bắt đầu, nhưng cũng hứa hẹn những câu chuyện chưa kể, những rung động chưa nói, và… một tình yêu vừa chớm nở giữa những con người tưởng chừng xa lạ.
Và như thế, mùa hè ấy, trong một quán cà phê nhỏ, hai con người đã gặp nhau, lần đầu tiên, mà biết rằng, ký ức này sẽ mãi mãi không thể phai nhòa.