ký ức mùa hạ

Chương 2: Những Cuộc Trò Chuyện Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, A tỉnh dậy với một cảm giác lạ lùng. Ánh nắng len qua rèm cửa, chiếu thẳng vào mặt, nhưng không làm phiền mà như muốn nhắc nhở về một ký ức còn sót lại trong tâm trí. Cơn mưa hè ngày hôm qua, nụ cười của B, ánh mắt long lanh đầy thích thú… tất cả vẫn còn nguyên vẹn, như thể chỉ mới xảy ra phút chốc trước đây. A tự nhủ: “Mình phải gặp cô ấy lần nữa.”

Không cần nhiều lý do, A mang theo cuốn sách đã bỏ dở, chọn lại quán cà phê “Nhật Ký Mùa Hạ” – nơi đã trở thành một phần không thể thiếu trong suy nghĩ. Quán vẫn như cũ, ánh sáng vàng ấm áp, những bản nhạc jazz quen thuộc, mùi cà phê thoang thoảng quyện với hương hoa sữa ngoài đường.

B cũng xuất hiện, như một định mệnh đã được sắp đặt. Cô ngồi vào bàn quen thuộc, cuốn sổ vẫn trong tay, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Khi nhìn thấy A bước vào, B mỉm cười, nhưng có vẻ e thẹn hơn hôm qua. A đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng, cảm giác thân quen và rung động lại ùa về.

“Chào buổi sáng,” A nói, giọng hơi run nhưng cố tỏ ra tự nhiên.

“Chào… buổi sáng,” B đáp, ánh mắt lấp lánh như ngại ngùng.

Khoảng thời gian im lặng trôi qua, nhưng không nặng nề. A gọi một ly cappuccino, B gọi một ly trà xanh, và rồi, cuộc trò chuyện bắt đầu.

“Cô thích đọc sách gì?” A hỏi, giọng trầm ấm.

B ngẩng lên, ánh mắt sáng lên: “Mình thích tiểu thuyết hiện đại, đặc biệt là những câu chuyện về tình yêu, về những điều chưa nói ra. Còn cậu?”

A mỉm cười, đưa cuốn sách trên bàn ra: “Mình cũng vậy. Đây là cuốn đang đọc dở. Mình thích cách tác giả kể chuyện qua những chi tiết nhỏ, nhưng lại khiến người đọc cảm nhận sâu sắc.”

B nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh tò mò: “Cho mình xem thử được không?”

A đưa cuốn sách cho B, và khi B lật từng trang, ánh mắt cô thỉnh thoảng nhìn lên A, ánh nhìn tràn đầy sự quan tâm, tò mò và một chút e thẹn. A cảm nhận được nhịp tim mình tăng nhanh, nhưng không hề khó chịu, mà ngược lại, có một cảm giác ấm áp lạ kỳ.

Họ bắt đầu trò chuyện về những sở thích chung: âm nhạc, phim ảnh, những nơi muốn đi trong mùa hè. Mỗi câu chuyện đều mở ra một thế giới mới, nhưng lại gắn kết hai con người bằng những rung động tinh tế. B kể về chuyến du lịch nhỏ năm ngoái, A chia sẻ về quãng thời gian đọc sách trong ký túc xá. Câu chuyện nhỏ nhưng đủ khiến cả hai cảm thấy gần nhau hơn.

Đôi khi, A lặng im nhìn B, chú ý từng cử chỉ, từng nụ cười. B cũng không thoát khỏi ánh mắt ấy, và đôi khi cô cảm thấy tim mình nhói lên một cách kỳ lạ. Chỉ là một buổi sáng bình thường, nhưng đối với cả hai, đó là một buổi sáng đặc biệt.

Khi B kể về những ngày tháng ở trường đại học, về những người bạn cũ, A chợt nhận ra cô ấy mang theo một chút cô đơn, một chút trầm lặng. A không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe, cảm giác muốn bảo vệ và chia sẻ cùng cô ấy.

Rồi, B nhìn A, nghiêng đầu hỏi:

“Cậu… có bao giờ cảm thấy mình gặp một người, mà chỉ trong vài phút, đã thấy quen thuộc đến lạ?”

A hơi sững, nhưng gật đầu: “Mình… có. Hôm qua, gặp cô ở quán cà phê, mình đã thấy như vậy.”

B mỉm cười, nhưng trong ánh mắt có chút lo lắng, như e dè: “Mình cũng vậy… nhưng đôi khi cảm giác quen thuộc khiến mình sợ. Sợ rằng sẽ mất đi thứ gì đó.”

A nhíu mày, hiểu rằng cô đang nói về sự tổn thương trong quá khứ. Nhưng A chỉ khẽ mỉm cười, không hỏi thêm, để tránh làm B khó chịu. Họ tiếp tục trò chuyện, nhưng trong lòng mỗi người, một chút bâng khuâng vẫn còn.

Thời gian trôi qua nhanh chóng. Chợt, B nhìn ra cửa sổ, giọng trầm xuống:

“Những ngày hè luôn trôi qua nhanh… đúng không?”

A cười nhẹ: “Đúng, nhưng nếu mình biết cách trân trọng, mỗi ngày đều có thể đặc biệt.”

B quay sang, ánh mắt nhìn thẳng vào A: “Cậu có nghĩ rằng, có những người gặp nhau chỉ để… học cách trân trọng những khoảnh khắc ngắn ngủi?”

A hơi lặng người, rồi đáp: “Mình nghĩ… có thể. Và có lẽ, chúng ta đang học cách ấy.”

Cả hai im lặng, lắng nghe nhịp nhạc jazz vang lên nhẹ nhàng trong quán. Những lời nói dường như không cần thiết nữa. Cảm giác gắn kết hiện diện, một thứ tình cảm mơ hồ nhưng rõ ràng, đủ để khiến trái tim mỗi người rung động.

Cuối buổi sáng, A và B rời quán. Mưa không còn, nắng hè lại rực rỡ, nhưng trong lòng họ, một phần của khoảnh khắc vừa trải qua vẫn còn đọng lại. A nhấc máy nhắn tin:

“Hẹn gặp lại buổi chiều. Mình muốn nghe cô kể thêm về những nơi muốn đi.”

B trả lời ngay lập tức:

“Mình sẽ kể… nhưng cậu cũng phải kể cho mình nghe về những điều cậu thích nữa nhé.”

Hai con người, lần đầu tiên gặp nhau, đã tìm thấy một sợi dây kết nối vô hình. Những cuộc trò chuyện đầu tiên, những câu hỏi, những câu trả lời… tất cả đều dệt nên một bức tranh mùa hè đầy màu sắc, vừa ngọt ngào vừa e ấp.

Chiều hôm đó, A và B gặp lại, lần này ở công viên gần quán cà phê. Cỏ xanh mướt, những bông hoa dại nở rộ bên đường đi, tiếng chim hót vang vọng. Họ ngồi trên ghế đá, trò chuyện về những ước mơ nhỏ bé: một chuyến đi biển, một ngày không làm gì ngoài đọc sách, hay đơn giản là một buổi chiều ngồi dưới tán cây, nhấm nháp cà phê và trò chuyện.

B bất chợt hỏi:

“Cậu có tin vào những tình cảm xuất hiện ngay lập tức không?”

A suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “Mình không chắc. Nhưng mình tin rằng, có những người gặp nhau, ngay cả trong vài phút, cũng có thể để lại dấu ấn sâu sắc.”

B mỉm cười, ánh mắt tràn đầy hi vọng và một chút e thẹn. A nhìn vào ánh mắt ấy, nhận ra rằng khoảnh khắc này, dù ngắn ngủi, cũng đủ để thay đổi cảm xúc cả hai.

Buổi chiều dần tắt nắng, họ đi dạo bên hồ, thỉnh thoảng nắm tay nhau một cách vụng về. Không lời nói nào cần thiết, chỉ là cảm giác rung động, sự quan tâm tinh tế. Họ không biết rằng, chính những khoảnh khắc này sẽ trở thành ký ức quý giá, nơi mà tình yêu bắt đầu chớm nở nhưng chưa biết trước thử thách phía trước.

Khi chia tay, B nhìn A, ánh mắt hơi buồn:

“Hẹn gặp lại ngày mai nhé?”

A gật đầu, nụ cười ấm áp: “Chắc chắn rồi.”

Đêm xuống, mỗi người trở về với thế giới riêng, nhưng trong tim vẫn còn in dấu người kia. Những cuộc trò chuyện đầu tiên, những tiếng cười, những câu hỏi và trả lời, tất cả đều trở thành những mảnh ghép nhỏ của một bức tranh mùa hè. Một bức tranh mà cả hai đều chưa biết rằng, nó sẽ đẹp đến mức nào, nhưng cũng sẽ đầy những thử thách, đau đớn và… ký ức se thắt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×