ký ức mùa hạ

Chương 3: Dấu Hiệu Rung Động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, A thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa bồn chồn. Mùa hè vẫn còn rực rỡ ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng A, ánh nắng ngày hôm nay dường như mang theo một nhịp điệu khác. Trái tim vẫn còn đập nhanh khi nghĩ đến B, đến cuộc trò chuyện chiều hôm qua, đến nụ cười thoáng qua và ánh mắt e ấp mà A khó có thể quên.

Trước khi ra khỏi nhà, A nhìn vào gương, chỉnh lại mái tóc và nở một nụ cười tự nhủ: “Hôm nay, mình sẽ biết nhiều hơn về cô ấy… về cảm giác này.” Mọi thứ có vẻ bình thường, nhưng với A, từng phút giây đều đặc biệt. Những chi tiết nhỏ – chiếc cốc cà phê, cuốn sách, tiếng chim hót ngoài hiên – đều trở nên sống động hơn, như thể mùa hè này đang mời gọi một câu chuyện chưa kể.

A đến quán cà phê “Nhật Ký Mùa Hạ” sớm hơn mọi ngày. Quán vẫn giữ không gian quen thuộc: ánh đèn vàng dịu mắt, nhạc jazz nhẹ nhàng, mùi cà phê quyện với hương hoa sữa từ bên ngoài. A chọn bàn quen thuộc sát cửa sổ, mở cuốn sách nhưng khó lòng tập trung. Tâm trí cứ lẩn quẩn về B – về nụ cười, ánh mắt, và những câu chuyện đêm qua.

B xuất hiện khoảng mười phút sau, bước đi nhịp nhàng, mái tóc nâu dài buông xõa trên vai. Khi nhìn thấy A, cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui pha chút ngại ngùng. A cảm giác tim mình như bị kéo nhẹ, một cảm giác vừa ấm áp vừa bối rối.

“Chào buổi sáng,” B nói, giọng nhẹ nhưng đủ để vang lên trong không gian ấm áp của quán.

“Chào… buổi sáng,” A đáp, giọng hơi run nhưng cố gắng bình tĩnh.

Cuộc trò chuyện bắt đầu từ những chủ đề quen thuộc: sách, cà phê, âm nhạc. Nhưng hôm nay, có điều gì đó khác. Những câu hỏi của B không còn chỉ là những câu chuyện xã giao, mà chứa đựng một sự tò mò tinh tế, như muốn tìm hiểu sâu hơn về con người A.

“Cậu thường làm gì sau khi rời trường đại học?” B hỏi, nhấp một ngụm trà xanh.

A hơi ngạc nhiên trước câu hỏi, nhưng mỉm cười: “Mình… thường đi dạo, đọc sách, và đôi khi viết vài dòng cảm xúc. Những điều bình thường thôi.”

B nhíu mày, ánh mắt nghiêm túc: “Nhưng cậu trông như có nhiều chuyện để nói hơn thế.”

A khẽ cười, lòng chợt thấy rung động: “Có lẽ… có. Nhưng đôi khi, mình chỉ muốn giữ cho riêng mình, để không ai hiểu, cũng để mình hiểu mình hơn.”

B gật đầu, im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói:

“Có lẽ mình cũng vậy… đôi khi, im lặng là cách tốt nhất để nhìn thấy mọi thứ rõ ràng hơn.”

A cảm giác như họ đang tìm thấy một sự đồng điệu tinh tế, một kết nối mà chỉ có những người từng trải qua cô đơn mới có thể nhận ra.

Buổi trò chuyện tiếp tục, nhưng A bắt đầu nhận thấy những dấu hiệu rung động rõ rệt trong trái tim mình. Khi B cười, đôi mắt sáng lên, A cảm thấy một nhịp tim như bị kéo dãn; khi B nghiêng đầu lắng nghe, A nhận ra bản thân muốn bảo vệ cô ấy khỏi mọi nỗi buồn, mọi khó khăn. Chỉ là những cử chỉ nhỏ, nhưng đủ để trái tim A rung lên nhịp điệu lạ kỳ.

Thời gian trôi nhanh, B ngừng lại khi nhìn ra cửa sổ: “Hôm nay trời trong quá… cậu có muốn đi dạo không?”

A gật đầu, lòng đầy háo hức: “Đi thôi.”

Họ bước ra khỏi quán, hòa vào ánh nắng hè rực rỡ. Cảm giác khi đi cạnh B thật khác lạ: không chỉ là sự quen thuộc từ ngày hôm qua, mà là một cảm giác muốn gần hơn, muốn chia sẻ nhiều hơn. Dù mới gặp, nhưng A cảm nhận được một thứ gì đó sâu sắc, vừa mong manh vừa rõ ràng – dấu hiệu của một tình cảm chớm nở.

Khi đi qua công viên nhỏ gần đó, B dừng lại nhìn một bông hoa dại mọc bên lối đi:

“Cậu có thấy hoa đẹp không? Nó nhỏ thôi, nhưng lại kiêu hãnh tồn tại giữa đường phố đầy bụi bặm.”

A nhìn theo, thấy sự tinh tế trong cách B quan sát thế giới: “Mình thấy… nó giống cô ấy. Nhỏ nhắn nhưng rực rỡ theo cách riêng.”

B cười, hơi ngượng: “Cậu nói gì thế?”

A cười lại, không giải thích, chỉ cảm nhận niềm vui khi B cười. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ chạm nhau, và cả hai cùng nhận ra một sự rung động đang âm ỉ lan tỏa.

Nhưng không khí ngọt ngào ấy cũng dần mang theo những dấu hiệu bất ổn. Trong lòng A, một phần ký ức về quá khứ vẫn còn đọng lại – người cũ, những cảm xúc chưa dứt, những lời hứa từng thất bại. A cố gắng giữ im lặng, không để B thấy, nhưng trái tim không thể giấu nỗi đau ấy. Mỗi khi B hỏi về những ngày tháng trước, A chỉ mỉm cười, trả lời mơ hồ, nhưng lòng cảm thấy day dứt.

B dường như nhận ra điều gì đó, ánh mắt cô thoáng buồn, nhưng không hỏi thêm. Sự im lặng giữa họ vừa dịu dàng vừa nặng trĩu. Khoảnh khắc ấy, A hiểu rằng tình cảm này sẽ không đơn giản. Rung động đã xuất hiện, nhưng quá khứ vẫn còn đó, lặng lẽ nhắc nhở rằng không phải mọi chuyện đều trọn vẹn.

Chiều đến, A và B ngồi trên ghế đá cạnh hồ, ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước, tạo thành một khung cảnh vừa lãng mạn vừa tiếc nuối. Họ tiếp tục trò chuyện, nhưng từ những câu chuyện bình thường, bắt đầu hé lộ những suy nghĩ sâu kín: ước mơ, nỗi sợ hãi, những điều chưa dám nói. A kể về những ngày tháng đơn độc, về những kỷ niệm khiến mình trăn trở, nhưng cố gắng không nhắc đến người cũ. B chia sẻ về nỗi cô đơn khi sống xa nhà, về những ký ức khiến cô nhói lòng.

Khoảnh khắc ấy, cả hai nhận ra rằng họ đang dần mở lòng, nhưng cũng đồng thời nhận ra rằng tình cảm chớm nở này cần sự kiên nhẫn và thận trọng. Dấu hiệu rung động không chỉ là những nụ cười, ánh mắt, mà còn là sự quan tâm âm thầm, là cảm giác muốn bảo vệ và chia sẻ.

Trước khi chia tay, B nghiêng đầu nhìn A, giọng nhẹ nhàng:

“Hẹn gặp lại ngày mai nhé… mình muốn biết nhiều hơn về cậu.”

A gật đầu, nụ cười ấm áp: “Chắc chắn rồi. Và mình cũng muốn biết về cô ấy nhiều hơn.”

Đêm về, A ngồi bên cửa sổ, nhìn ra dòng phố vắng lặng. Trong lòng tràn ngập cảm xúc vừa ngọt ngào vừa bâng khuâng. Những dấu hiệu rung động hôm nay khiến A nhận ra rằng, tình cảm này không đơn giản là thích thú nhất thời. Nó là sự kết nối tinh tế, là rung động âm thầm nhưng mạnh mẽ, và cũng là bước đầu tiên mở ra một câu chuyện tình yêu có thể kéo dài hay gặp thử thách trong tương lai.

Trong khi đó, B nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, cảm giác tim nhói lên mỗi khi nhớ đến A. Cô tự hỏi tại sao chỉ mới gặp nhau vài lần, nhưng cảm giác này lại sâu sắc đến vậy. Cô cười nhẹ, nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh một nỗi bâng khuâng: tình cảm này vừa đẹp vừa mong manh, như một bông hoa nhỏ bên lối đi, cần được chăm sóc nhưng cũng dễ bị tổn thương.

Và như thế, mùa hè tiếp tục, với những dấu hiệu rung động vừa xuất hiện, vừa tiềm ẩn những điều chưa kể. A và B bước vào một mối quan hệ ngọt ngào nhưng cũng đầy thử thách – nơi quá khứ chưa quên và tương lai chưa rõ ràng cùng tồn tại, tạo nên một mạch truyện vừa lãng mạn vừa se thắt, hứa hẹn những chương tiếp theo sẽ đầy kịch tính và cảm xúc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×