Sáng hôm sau, A thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa băn khoăn. Khoảng thời gian gần đây, những rung động với B đã trở nên rõ rệt hơn, nhưng đồng thời, quá khứ vẫn như một bóng ma âm thầm đè nặng trong tim. A tự hỏi liệu mình có nên mở lòng, chia sẻ với B những điều chưa từng kể hay không.
Sau một hồi suy nghĩ, A quyết định rằng: nếu muốn tình cảm này phát triển, không thể tiếp tục giấu giếm. Quá khứ không thể xóa, nhưng có thể trở thành bài học, một phần khiến mối quan hệ hiện tại trở nên chân thành và sâu sắc hơn.
A đến quán cà phê “Nhật Ký Mùa Hạ” sớm hơn mọi ngày, chọn bàn quen thuộc sát cửa sổ. Không gian vẫn ấm áp, ánh sáng vàng dịu mắt, mùi cà phê quyện với hương hoa sữa nhẹ nhàng. A mở cuốn sổ ghi vài dòng, cố gắng sắp xếp cảm xúc trước khi B đến.
B xuất hiện đúng giờ, bước đi nhịp nhàng, mái tóc nâu dài buông xõa. Khi nhìn thấy A, cô mỉm cười, ánh mắt ngập tràn niềm vui và sự tò mò. A đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng về phản ứng của cô ấy khi nghe về quá khứ.
“Chào buổi sáng,” B nói, giọng nhẹ nhàng nhưng tràn đầy hứng khởi.
“Chào… buổi sáng,” A đáp lại, giọng trầm ấm, chứa đựng chút bối rối.
Họ bắt đầu trò chuyện như thường lệ, về sách, âm nhạc và những nơi muốn đi trong mùa hè. Nhưng hôm nay, A cảm thấy thời điểm đã đến để mở lòng. Khi B vừa mỉm cười, ánh mắt tràn đầy quan tâm, A hít một hơi thật sâu và bắt đầu:
“Cô… mình muốn kể một chút về quá khứ của mình.”
B nhìn A, ánh mắt tò mò pha chút nghi hoặc:
“Quá khứ à? Cậu có chắc không?”
A gật đầu: “Có… vì mình không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới mà vẫn giữ trong lòng những điều chưa rõ ràng. Nó sẽ ảnh hưởng đến cả cô và mình.”
B hơi im lặng, nhưng giọng cô vẫn dịu dàng: “Mình sẽ nghe… nhưng cậu phải hứa rằng không giấu mình điều gì.”
A mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. Anh bắt đầu kể về mối tình sâu đậm trước đây, người con gái mà A từng yêu thương hết lòng nhưng cuối cùng phải chia xa vì hoàn cảnh và hiểu lầm. Anh kể về những lời hứa, những kỷ niệm vui buồn, và nỗi đau khi nhận ra tình cảm chưa đủ để vượt qua thử thách của cuộc sống.
B lắng nghe chăm chú, đôi mắt cô thoáng buồn nhưng vẫn tràn đầy sự quan tâm. Cô không ngắt lời, chỉ thỉnh thoảng nhíu mày hay đặt tay lên bàn, như muốn chia sẻ phần nào nỗi đau đó.
“Vậy… cậu vẫn còn nhớ họ?” B hỏi, giọng trầm nhưng không hề trách móc.
A im lặng một giây, rồi trả lời: “Có… nhưng mình không còn cảm giác yêu thương như trước. Người đó đã trở thành một phần ký ức, đẹp nhưng cũng đau. Mình kể cho cô nghe… để cô hiểu rằng, mình không giấu giếm gì nữa.”
B im lặng, ánh mắt dõi theo A, rồi chậm rãi nói:
“Mình hiểu… quá khứ của cậu là một phần của cậu. Và mình… muốn biết cậu vì con người thật của cậu, không phải vì những gì còn dang dở.”
A cảm giác như trái tim được trút bỏ gánh nặng. Sự chân thành và thấu hiểu của B khiến anh gần như rơi lệ. Anh mỉm cười, nắm lấy tay cô một cách nhẹ nhàng:
“Cảm ơn cô… vì đã lắng nghe và hiểu mình.”
B cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh: “Mình tin rằng, quá khứ không phải là gánh nặng nếu chúng ta biết trân trọng hiện tại. Và mình… muốn trân trọng cậu.”
Khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh như lắng lại. Chỉ còn hai người, ánh mắt giao nhau, và cảm giác rung động ngày càng rõ rệt. A nhận ra rằng, dù quá khứ có đau đớn, nhưng nhờ chia sẻ, tình cảm hiện tại càng trở nên sâu sắc.
Sau một hồi trò chuyện về quá khứ, họ chuyển sang những chủ đề nhẹ nhàng hơn: những chuyến đi mơ ước, những cuốn sách yêu thích, những bản nhạc làm tim rung động. Nhưng mỗi câu chuyện đều mang theo sự đồng điệu, như hai tâm hồn tìm thấy nhau giữa thế giới rộng lớn.
Buổi chiều, họ quyết định đi dạo quanh công viên. Ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua tán cây, những chiếc lá rung rinh theo gió, và hồ nước phản chiếu ánh sáng lung linh. A và B đi cạnh nhau, tay thoáng chạm, cảm giác vừa quen vừa mới lạ.
Khi dừng lại bên hồ, B nhìn A, ánh mắt hơi nghiêm túc:
“Cậu có lo lắng rằng quá khứ sẽ ảnh hưởng đến chúng ta không?”
A nhìn cô, thở dài nhưng chân thành: “Mình… không thể phủ nhận điều đó. Nhưng hiện tại, với cô, mình muốn bắt đầu lại, muốn bước tiếp mà không còn gì giấu giếm.”
B mỉm cười, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên chút lo âu: “Mình cũng vậy… nhưng đôi khi, quá khứ khiến người ta sợ. Sợ rằng sẽ mất nhau một lần nữa.”
A nắm tay cô chặt hơn, giọng trầm ấm: “Chúng ta sẽ không để điều đó xảy ra. Mình tin… chúng ta có thể trân trọng hiện tại, và vượt qua mọi thứ.”
Khoảnh khắc này, tình cảm giữa A và B tiến triển rõ rệt. Không còn chỉ là những dấu hiệu rung động, mà là một sự kết nối sâu sắc, nơi họ có thể chia sẻ mọi nỗi đau, mọi niềm vui. Nhưng đồng thời, cả hai cũng nhận ra rằng, con đường phía trước không đơn giản. Quá khứ vẫn hiện hữu, thử thách vẫn chờ, và những cảm xúc mới nảy sinh sẽ phải đối diện với cả tình yêu, cả nỗi sợ hãi.
Chiều dần tắt nắng, A và B ngồi trên ghế đá cạnh hồ, tay vẫn nắm nhau, lặng im nhìn dòng nước phản chiếu ánh hoàng hôn. Mỗi giây phút trôi qua đều quý giá, nhưng cũng đầy dự cảm. Họ biết rằng, dù chia sẻ quá khứ đã giúp mở lòng, nhưng thử thách thực sự mới chỉ bắt đầu.
Khi chia tay, B nhìn A, giọng nhẹ nhưng có chút băn khoăn:
“Hẹn gặp lại ngày mai… mình muốn biết thêm về cậu.”
A gật đầu, nụ cười ấm áp: “Chắc chắn rồi… và mình cũng muốn hiểu cô hơn.”
Đêm về, A nằm bên cửa sổ, nhắm mắt, nhớ lại buổi chiều. Những lời nói, ánh mắt, nụ cười, và cả sự rung động trong tay cô, tất cả đều in sâu trong tâm trí. Quá khứ vẫn còn, nhưng hiện tại đã mở ra một cánh cửa mới, nơi tình cảm chân thành và những cảm xúc âm thầm bắt đầu dệt nên câu chuyện mùa hè ngọt ngào nhưng se thắt.
B cũng nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, cảm giác rung động vẫn âm ỉ trong tim. Cô biết rằng, mối quan hệ này sẽ đẹp, nhưng cũng đầy thử thách – thử thách đến từ quá khứ của A, từ chính nỗi sợ hãi của mỗi người, và từ những lựa chọn mà họ sẽ phải đối mặt. Cô thở dài, tự nhủ: “Mình muốn bước tiếp, nhưng cũng sợ… sợ sẽ đau.”
Và như thế, mùa hè tiếp tục với những câu chuyện tình yêu đầy rung động, nơi quá khứ và hiện tại song hành, nơi những thử thách âm thầm chờ phía trước, nhưng cũng là lúc tình cảm nảy nở, sâu sắc và chân thành hơn bao giờ hết.