ký ức mùa hạ

Chương 6: Những Bí Ẩn Dần Hé Lộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, trời vẫn nắng, nhưng không khí mang theo một cảm giác khác lạ: như thể mùa hè đang gửi đi những tín hiệu bất ngờ. A thức dậy sớm hơn thường lệ, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, làm căn phòng sáng bừng. Nhưng trong lòng A, không còn chỉ là cảm giác háo hức khi gặp B nữa; thay vào đó là một chút bâng khuâng, một sự e dè khó nắm bắt.

Quá khứ, vốn đã được A chia sẻ với B vào ngày hôm trước, không hẳn đã biến mất. Những ký ức cũ vẫn âm thầm len lỏi trong tâm trí, những chi tiết tưởng chừng đã quên giờ lại sống dậy, nhắc nhở A rằng chuyện tình cảm này sẽ không dễ dàng. Anh tự hỏi: liệu B có thực sự hiểu và chấp nhận tất cả? Và liệu chính bản thân mình có sẵn sàng đối mặt với những bí ẩn mà quá khứ mang đến?

A chọn mặc áo sơ mi trắng đơn giản, đi giày thể thao và rời nhà. Trên đường đến quán cà phê quen thuộc, anh thầm nghĩ về khoảnh khắc B im lặng nghe câu chuyện quá khứ của mình. Ánh mắt cô khi đó vừa dịu dàng vừa tràn đầy hi vọng, nhưng A vẫn cảm nhận được một chút lo âu trong lòng cô. Cảm giác này khiến anh vừa ấm áp vừa day dứt.

B đã đến trước, như thường lệ, ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ. Mái tóc nâu dài của cô buông tự nhiên trên vai, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lấp lánh ánh sáng sớm. Khi thấy A bước vào, B nở nụ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại thoáng chút nghi ngại – có lẽ cô cũng cảm nhận được một điều gì đó khác thường.

“Chào buổi sáng,” A nói, giọng trầm ấm nhưng hơi run.

“Chào… buổi sáng,” B đáp, đôi mắt hướng thẳng vào anh, chứa đựng sự tò mò và e dè.

Họ bắt đầu trò chuyện như thường lệ: về sách, về âm nhạc, về những nơi muốn đi trong mùa hè. Nhưng hôm nay, không khí mang theo một nỗi bâng khuâng khác lạ. Những câu hỏi của B không còn chỉ là tò mò về sở thích; cô bắt đầu hỏi về những chi tiết nhỏ trong quá khứ của A, những điều mà hôm trước anh chỉ kể sơ lược.

“Người cũ… cậu và họ chia tay vì lý do gì?” B hỏi, giọng dịu dàng nhưng không thể che giấu sự quan tâm.

A hơi chùng vai, đôi mắt nhìn xuống bàn, thở dài: “Lý do… phức tạp. Có nhiều hiểu lầm, nhiều điều mình chưa kịp nói, và… có lẽ chúng mình chưa đủ trưởng thành để vượt qua.”

B im lặng, ánh mắt cô thoáng buồn nhưng vẫn tràn đầy sự quan tâm. Khoảnh khắc ấy, A nhận ra rằng B đang bắt đầu hé lộ sự e dè trong lòng, nhưng cô vẫn muốn hiểu anh nhiều hơn. Anh nhận ra rằng, việc chia sẻ quá khứ không phải để làm nặng nề mối quan hệ, mà để xây dựng sự chân thành và tin tưởng.

Sau vài phút im lặng, B chậm rãi hỏi:

“Cậu có còn giữ liên lạc với họ không?”

A lắc đầu: “Không… đã cắt đứt mọi liên lạc. Những gì còn lại chỉ là ký ức và bài học. Nhưng… đôi khi, ký ức ấy vẫn khiến mình day dứt.”

B gật đầu, ánh mắt thoáng chút lo âu: “Mình hiểu… nhưng đôi khi, ký ức ấy có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, đúng không?”

A nhìn cô, nắm tay nhẹ: “Mình biết… nhưng mình sẽ cố gắng không để quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại, đặc biệt là với cô.”

Họ rời quán cà phê, đi dạo quanh công viên. Ánh nắng sớm chiếu qua tán cây, tạo thành những mảng sáng lung linh trên lối đi. Trong khoảnh khắc này, A cảm nhận rõ ràng rằng quá khứ không còn là gánh nặng nếu biết đối diện, nhưng cũng đồng nghĩa rằng bất cứ bí ẩn nào chưa được hé lộ đều có thể gây ra xáo trộn.

Khi đi qua một hồ nước nhỏ, B đột ngột dừng lại:

“A… cậu có từng tiếc nuối vì đã chia tay họ không?”

A im lặng một lúc, thở dài: “Có… nhưng mình không muốn sống mãi với tiếc nuối. Mình muốn sống cho hiện tại, với cô, và… những gì chúng ta đang có.”

B nhìn anh, đôi mắt rưng rưng một chút: “Mình tin… nhưng đôi khi, mình sợ quá khứ sẽ quay trở lại, như một bóng ma mà chúng ta không lường trước được.”

A siết tay cô nhẹ: “Cậu đừng lo. Mình sẽ không để điều đó xảy ra. Và mình cũng tin, nếu chúng ta cùng nhau, mọi thử thách sẽ qua.”

Nhưng trong tâm trí A, vẫn có những dấu hiệu mâu thuẫn. Một số chi tiết từ quá khứ – những người bạn cũ, những tin nhắn chưa kịp gửi, những cảm xúc còn sót lại – vẫn âm thầm hiện diện. Anh biết rằng, chỉ cần một phút lơ là, mọi chuyện có thể trở nên phức tạp.

B, tuy chưa thấy rõ, cũng bắt đầu cảm nhận được sự khác thường. Khi A im lặng một vài giây quá lâu, cô thoáng nghi ngờ, ánh mắt dò xét: “Cậu… còn giấu mình điều gì không?”

A chần chừ, nhưng rồi nhẹ nhàng đáp: “Không… chỉ là suy nghĩ riêng thôi. Mình sẽ kể khi thời điểm thích hợp.”

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều cảm nhận được ranh giới mong manh giữa hiện tại và quá khứ. Tình cảm hiện tại đang nảy nở, nhưng những bí ẩn chưa được hé lộ có thể khiến mọi thứ lung lay bất cứ lúc nào.

Họ tiếp tục đi dạo, trò chuyện về những ước mơ, về những nơi muốn đến trong mùa hè. Nhưng mỗi câu chuyện đều chứa đựng một nỗi bâng khuâng tinh tế: sự rung động ngày càng rõ, nhưng đồng thời là nỗi sợ hãi tiềm ẩn.

Chiều dần tắt nắng, A và B ngồi bên bậc thang dẫn xuống hồ, lặng im nhìn mặt nước phản chiếu ánh hoàng hôn. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi qua tán cây và tiếng lá xào xạc. Khoảnh khắc này vừa lãng mạn vừa đầy dự cảm.

B nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào A:

“Cậu có chắc rằng quá khứ sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta không?”

A mỉm cười, giọng trầm ấm: “Mình không thể chắc chắn mọi thứ, nhưng mình biết rằng với cô, mình sẽ cố gắng hết sức. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”

B gật đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên chút lo âu. Cô nhận ra rằng, mặc dù A chân thành, nhưng những bí ẩn từ quá khứ không phải lúc nào cũng có thể kiểm soát. Và chính sự không chắc chắn này làm trái tim cô vừa rung động vừa lo lắng.

Khi chia tay, B nhìn A, giọng dịu dàng:

“Hẹn gặp lại ngày mai… mình muốn biết thêm về cậu, và hy vọng rằng mọi bí ẩn sẽ không làm tổn thương chúng ta.”

A gật đầu, nụ cười ấm áp: “Chắc chắn… chúng ta sẽ vượt qua mọi thử thách.”

Đêm về, A ngồi bên cửa sổ, ánh trăng rọi qua khe rèm, nhấp nhô trên cuốn sổ anh vừa ghi vài dòng. Những bí ẩn chưa hé lộ từ quá khứ vẫn còn đó, nhưng nhờ sự chân thành và niềm tin, anh cảm nhận được một cơ hội mới cho mối quan hệ với B.

B cũng nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, cảm giác vừa phấn khích vừa lo lắng. Cô biết rằng, tình cảm này sẽ đẹp, nhưng đầy thử thách. Những bí ẩn từ quá khứ của A, cùng với nỗi sợ hãi của chính cô, sẽ là những chướng ngại mà họ phải đối mặt. Nhưng cô vẫn mỉm cười, tự nhủ: “Mình sẽ bước tiếp… vì cảm giác này đáng để trân trọng.”

Và như thế, mùa hè tiếp tục với những bí ẩn dần hé lộ, nơi tình cảm ngọt ngào, rung động âm thầm, và quá khứ chưa thể xóa nhòa cùng tồn tại, mở ra một chương mới đầy kịch tính, lãng mạn và se thắt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×