ký ức mùa hạ

Chương 9: Hiểu Lầm Nhỏ, Nỗi Lo Lớn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm đó, trời se se lạnh, nhưng ánh nắng vẫn len qua những tán cây, chiếu lên con phố yên bình. A thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa bâng khuâng. Anh biết rằng hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt: một ngày để gặp B, tận hưởng khoảng thời gian quý giá bên nhau, nhưng đồng thời cũng là ngày anh lo lắng những ký ức từ quá khứ sẽ làm xao động trái tim cô.

Khi A đến điểm hẹn, B đã đứng đó từ trước, ánh mắt dõi theo từng bước chân của anh. Nụ cười của cô vẫn dịu dàng, nhưng có một chút gì đó khác thường trong ánh mắt – như một sự dò xét, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. A cảm nhận được điều đó, tim đập nhanh hơn một nhịp. Anh tự nhủ: “Không sao, chỉ cần mình chân thành, mọi thứ sẽ ổn.”

“Chào buổi sáng,” A nói, cố giữ giọng bình tĩnh.

“Chào… buổi sáng,” B đáp lại, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt vẫn thoáng băn khoăn.

Họ đi dạo dọc con phố, tay nắm tay nhau, nhưng không khí hôm nay có gì đó khác lạ. B đột nhiên dừng lại trước một quán cà phê cũ mà cô chưa từng thấy A ghé qua trước đây. Ánh mắt B thoáng nghi hoặc, và cô hỏi:

“A… hôm nay cậu muốn vào quán này sao?”

A hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn mỉm cười: “Ừ, chỉ là một quán cà phê mới mở, mình muốn thử.”

Họ vào quán, ngồi ở một góc yên tĩnh. Nhưng khi B nhìn quanh, cô thoáng thấy một bức ảnh cũ treo trên tường – một nhóm bạn, trong đó có hình bóng quen thuộc, người mà A từng nhắc đến trong quá khứ. Ánh mắt cô lóe lên chút lo lắng, và tâm trí bắt đầu tự hỏi: liệu quá khứ của A có thực sự đã kết thúc, hay vẫn còn tồn tại những mảnh ký ức chưa được kể?

Trong khi A gọi đồ uống, B im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn anh. Khoảng lặng này khiến A nhận ra rằng, chỉ cần một chi tiết nhỏ, một hình ảnh vô tình cũng đủ khiến B nghi ngờ hoặc lo lắng. Anh tự nhủ: “Phải nhẹ nhàng, không để cô ấy hiểu nhầm.”

Khi đồ uống mang ra, A cầm ly cà phê, nhìn B, giọng trầm ấm:

“Cô… đừng lo lắng. Quá khứ của mình… mình đã kể cho cô biết mọi điều quan trọng. Những gì còn lại chỉ là kỷ niệm, không ảnh hưởng gì đến chúng ta.”

B nhìn anh, mắt rưng rưng:

“Mình biết… nhưng đôi khi, chỉ một chi tiết nhỏ thôi cũng khiến mình lo lắng. Mình sợ rằng quá khứ sẽ quay trở lại, làm mình tổn thương.”

A siết tay cô, giọng trầm ấm nhưng dứt khoát:

“Mình hiểu… nhưng mình hứa, với cô, chỉ có hiện tại và tương lai. Quá khứ không còn chỗ đứng trong mối quan hệ này.”

B thở dài nhẹ, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên chút lo âu. Cô biết rằng lời hứa của A là chân thành, nhưng cảm giác lo sợ từ sự không chắc chắn vẫn còn hiện hữu.

Sau khi rời quán cà phê, họ đi dọc bờ sông. Gió nhẹ thổi qua, mặt nước lấp lánh ánh sáng, nhưng không khí hôm nay lại mang một chút se lạnh. A và B đi cạnh nhau, tay vẫn nắm nhau nhưng khoảng cách trong ánh mắt dường như xa hơn một chút.

Khi dừng lại trên cây cầu gỗ, B hỏi, giọng hơi run:

“A… cậu có còn giữ liên lạc với họ không? Người đó… bạn cũ của cậu?”

A hơi giật mình, nhưng nhanh chóng đáp:

“Không, mình đã cắt đứt liên lạc từ lâu. Những gì còn lại chỉ là ký ức và bài học. Mình đã kể cho cô nghe mọi điều quan trọng.”

B im lặng, ánh mắt dõi theo dòng nước. Cô cảm thấy một nỗi lo nhỏ len lỏi: dù A chân thành, nhưng những chi tiết chưa kể, những ký ức chưa khép, vẫn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Khoảng lặng kéo dài, cả hai đều im lặng. Tiếng gió, tiếng lá xào xạc, và tiếng dòng nước chảy nhẹ nhàng trở thành nền cho cảm xúc phức tạp trong lòng họ. A cảm nhận rõ ràng sự lo lắng trong mắt B, và anh biết rằng, chỉ cần một chút sơ sẩy, mọi thứ có thể trở nên phức tạp.

Nhưng rồi, A quyết định phá vỡ im lặng, giọng trầm ấm:

“Cô biết không… hôm qua mình đã nhận ra điều quan trọng. Quá khứ có thể gây ra hiểu lầm, nhưng nếu chúng ta chân thành và tin tưởng nhau, mọi thứ sẽ ổn. Mình muốn cô hiểu rằng, tình cảm này là thật, và mình sẽ không để bất cứ điều gì làm tổn thương cô.”

B nhìn anh, ánh mắt dần dịu lại, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng. Cô gật đầu, giọng nhẹ:

“Mình tin… nhưng mình cũng muốn cô và mình cùng vượt qua những hiểu lầm, dù chỉ là nhỏ.”

Khoảnh khắc này vừa lãng mạn vừa se thắt: tình cảm giữa họ tiến triển rõ rệt, nhưng những hiểu lầm nhỏ từ quá khứ vẫn âm thầm hiện diện, tạo ra những thử thách tinh tế.

Họ tiếp tục đi dạo, trò chuyện về những điều nhỏ nhặt, về những ước mơ trong mùa hè, nhưng cả hai đều cảm nhận sự lo lắng âm ỉ trong lòng. Bất cứ chi tiết nào cũng có thể khiến hiểu lầm nảy sinh, và họ đều biết rằng, chỉ cần một phút thiếu cẩn trọng, mọi thứ có thể thay đổi.

Khi hoàng hôn buông xuống, họ ngồi trên bậc thang cạnh bờ sông, tay vẫn nắm nhau. A khẽ nghiêng đầu, nhìn B:

“Cô biết không… mình không muốn giữ trong lòng bất cứ điều gì nữa. Mọi hiểu lầm, mọi ký ức… mình muốn cùng cô vượt qua.”

B mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:

“Cậu cũng làm mình cảm thấy an toàn và được yêu thương. Dù còn lo lắng, mình tin rằng, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi hiểu lầm.”

Khoảnh khắc này, cả hai cảm nhận được sự đồng điệu trong trái tim, nhưng đồng thời, thử thách từ quá khứ vẫn âm thầm đe dọa. A biết rằng, để mối quan hệ này bền vững, anh phải tiếp tục chân thành, cẩn trọng và bảo vệ B khỏi những tổn thương tiềm ẩn.

Khi chia tay, B nhìn A, giọng dịu dàng:

“Hẹn gặp lại ngày mai… mình muốn tận hưởng từng khoảnh khắc bên cậu, dù hiểu lầm có xuất hiện.”

A gật đầu, nụ cười ấm áp:

“Chắc chắn… và mình sẽ làm tất cả để cô cảm thấy hạnh phúc.”

Đêm về, cả hai nằm trên giường, suy nghĩ về ngày hôm nay. Những khoảnh khắc gần gũi, những hiểu lầm nhỏ, ánh mắt, nụ cười và cả những lo âu từ quá khứ, tất cả đều in sâu trong tâm trí. Họ biết rằng tình cảm này vừa ngọt ngào vừa se thắt, nơi hiện tại và quá khứ song hành, tạo nên một chương mới đầy cảm xúc và kịch tính.

Và như thế, mùa hè tiếp tục với những hiểu lầm nhỏ nhưng nỗi lo lớn, tình cảm dần trở nên sâu sắc nhưng se thắt, mở ra một chặng đường đầy thử thách và rung động cho A và B.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×