Buổi chiều hôm đó, nắng vàng trải dài trên những con phố, khiến mọi thứ trở nên ấm áp và tươi mới. A đứng trước gương, chỉnh lại áo sơ mi, cố gắng tập trung vào cảm giác háo hức xen lẫn hồi hộp trong lòng. Hôm nay, anh và B dự định đi dạo khắp thành phố, thưởng thức không khí mùa hè, và tận hưởng những khoảnh khắc gần gũi mà chưa từng có trong mối quan hệ của họ.
Khi A đến điểm hẹn, B đã đứng sẵn trước cổng công viên, mái tóc nâu dài buông tự nhiên, ánh nắng chiếu qua tạo nên một vẻ dịu dàng, khiến tim A đập mạnh hơn. Nhìn thấy anh, B mỉm cười, và A đáp lại bằng nụ cười ấm áp, nhưng trong lòng vẫn còn một chút lo lắng: những rung động vừa nảy sinh có đủ để duy trì mối quan hệ này, hay quá khứ sẽ xuất hiện bất ngờ phá vỡ không khí ngọt ngào này?
“Chào buổi chiều,” B nói, giọng nhẹ nhàng, đôi mắt ánh lên sự hứng khởi.
“Chào… buổi chiều,” A đáp, giọng trầm nhưng ấm áp.
Họ bắt đầu đi dạo, bàn tay thoáng chạm nhau nhưng không quá gấp gáp, để lại những rung động âm thầm len lỏi vào tim. Thành phố tràn ngập tiếng cười, tiếng xe, nhưng với họ, cả thế giới dường như chỉ còn là hai người, đi cạnh nhau, bước từng nhịp chân đồng điệu.
Trong lúc đi dạo, họ dừng lại trước một cửa hàng sách cũ. B kéo A vào, ánh mắt lấp lánh niềm vui:
“Mình muốn tìm một cuốn sách để đọc mùa hè này. Cậu có muốn chọn cùng mình không?”
A gật đầu, bước vào cửa hàng cùng B. Họ cùng nhau tìm từng kệ sách, thỉnh thoảng trao đổi về những cuốn sách yêu thích. Những cử chỉ nhẹ nhàng, những tiếng cười vang, và sự đồng điệu trong suy nghĩ khiến khoảng cách giữa họ ngày càng gần.
Sau khi chọn được vài cuốn sách, họ ra ngoài, dừng chân bên một quán cà phê nhỏ ven đường. Cả hai ngồi cạnh nhau, tay vô tình chạm vào nhau trên bàn, nhưng không ai rút lại. Cảm giác gần gũi này khiến A vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Quá khứ vẫn hiện hữu trong tâm trí anh, những chi tiết chưa hé lộ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
B nhận ra điều đó. Ánh mắt cô thoáng nhìn A, nhưng cô không hỏi gì, chỉ mỉm cười dịu dàng. Cô muốn cho anh không gian, nhưng cũng muốn anh biết rằng cô đang để tâm tới từng cử chỉ, từng cảm xúc nhỏ.
Khi cà phê được mang ra, họ cùng nhấp môi, cảm nhận vị đắng nhẹ lẫn với hương ngọt của sữa. Khoảnh khắc này tưởng chừng đơn giản, nhưng đối với họ, lại mang một sức mạnh đặc biệt: sự gần gũi, rung động, và cả sự tin tưởng dần hình thành.
Sau khi rời quán, họ đi dọc theo bờ sông, ánh nắng chiều phản chiếu trên mặt nước tạo thành những dải sáng lung linh. A nắm tay B, cảm giác tay cô ấm áp và mềm mại khiến tim anh rung lên từng nhịp. B nhìn anh, nụ cười thoáng buồn nhưng tràn đầy sự an ủi: cô cảm nhận được nỗi lo lắng trong lòng anh, nhưng cũng hiểu rằng tình cảm này là thật và đáng trân trọng.
Trong khoảnh khắc im lặng, A thốt lên:
“Cô… cám ơn vì đã bước vào cuộc đời mình. Những gì mình cảm nhận với cô… là thật sự, không hề giả dối.”
B nghiêng đầu, ánh mắt rưng rưng:
“Mình cũng vậy… và mình biết, đôi khi quá khứ của cậu còn tồn tại, nhưng mình không muốn bỏ lỡ cảm giác này.”
Khoảnh khắc ấy, cả hai dừng lại, nắm chặt tay nhau, cảm nhận nhịp tim và hơi thở của nhau. Mọi cảm xúc dồn nén từ những ngày gặp nhau, từ những ánh mắt, nụ cười, và cả những lời nói dịu dàng, bây giờ bung tỏa, khiến khoảng cách giữa họ gần như biến mất.
Tuy nhiên, ngay khi cảm xúc thăng hoa, một mâu thuẫn nhỏ nảy sinh. Khi đi qua một quán cà phê cũ mà A từng đến với người cũ, ánh mắt anh thoáng buồn, khiến B nhận thấy sự thay đổi tinh tế trong biểu hiện. Cô không hỏi gì, nhưng lòng dấy lên một chút lo lắng: liệu quá khứ của A có còn ảnh hưởng đến hiện tại không?
A nhận ra B nhìn mình, và anh thở dài, nắm tay cô chắc hơn:
“Đừng lo… hôm nay, chỉ có cô và mình. Quá khứ sẽ không xen vào nữa.”
B mỉm cười, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên chút lo âu nhẹ. Cô biết rằng, mặc dù A chân thành, nhưng thử thách từ quá khứ không thể tránh khỏi.
Buổi chiều tiếp tục với những khoảnh khắc giản dị nhưng ngọt ngào: họ cùng nhau mua kem, ngồi trên ghế đá công viên, xem những đứa trẻ chơi đùa. A và B vừa trò chuyện vừa cười, những cử chỉ gần gũi khiến trái tim họ dần hòa nhịp.
Khi hoàng hôn buông xuống, họ ngồi bên bờ sông, tay vẫn nắm nhau. A khẽ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt B:
“Cô biết không… mình chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế này. Cô khiến mọi nỗi lo về quá khứ trở nên nhẹ nhõm.”
B mỉm cười, đôi mắt lấp lánh:
“Cậu cũng làm mình cảm thấy an toàn và được yêu thương. Dù quá khứ còn đó, mình tin rằng, chúng ta có thể vượt qua.”
Khoảnh khắc này vừa lãng mạn vừa se thắt: tình cảm tiến triển mạnh mẽ, nhưng thử thách từ quá khứ vẫn âm thầm hiện diện. A biết rằng, để mối quan hệ này bền vững, anh phải tiếp tục chân thành, cẩn trọng và bảo vệ B khỏi những tổn thương có thể xảy ra.
Khi chia tay, B nhìn A, giọng dịu dàng:
“Hẹn gặp lại ngày mai… mình muốn tận hưởng từng khoảnh khắc bên cậu.”
A gật đầu, nụ cười ấm áp: “Chắc chắn… và mình sẽ làm tất cả để cô cảm thấy hạnh phúc.”
Đêm về, cả hai nằm trên giường, mỗi người suy nghĩ về ngày hôm nay. Những khoảnh khắc gần gũi, những tiếng cười, ánh mắt, nụ cười, và cả những lo lắng nhỏ từ quá khứ, tất cả đều in sâu trong tâm trí. Họ biết rằng, tình cảm này đẹp nhưng cũng đầy thử thách, nơi hiện tại và quá khứ song hành, tạo nên một chương mới ngọt ngào nhưng se thắt.
Và như thế, mùa hè tiếp tục với những khoảnh khắc gần gũi, tình cảm dần trở nên sâu sắc, rung động âm thầm, nhưng thử thách từ quá khứ vẫn âm thầm đe dọa, mở ra một chặng đường đầy cảm xúc, lãng mạn và se thắt cho A và B.