Hạo Minh không nghĩ cuộc đời mình lại có ngày… đứng như một tấm bảng cấm trong chính sự kiện âm nhạc mà cậu hâm mộ suốt bao năm. Trái tim đập loạn nhịp, đầu óc thì trống rỗng, tay chân run rẩy – tất cả chỉ vì một người. Người ấy. Thiên An.
Cậu đã biết cô ấy qua màn hình điện thoại, qua các bài đăng trên mạng xã hội, qua video clip và các bài phỏng vấn. Nhưng hôm nay, đứng ngay trước mặt cô, mọi cảm giác hâm mộ, trân trọng, thậm chí ngượng ngùng đều trộn lẫn thành một mớ hỗn độn khiến Hạo Minh không biết nên làm gì.
“Đừng hoảng, chỉ là gặp thần tượng thôi mà…” cậu tự nhủ, nhưng dường như sự tự nhủ ấy chẳng có tác dụng gì.
Thiên An bước ra từ hậu trường, ánh đèn chiếu vào mái tóc nâu sáng, đôi mắt long lanh, khuôn mặt tựa như được tạc từ đá cẩm thạch. Cô cười, nụ cười vừa ấm áp vừa đầy sức hút, khiến Hạo Minh cảm giác như tim mình vừa được một cú sốc điện trực tiếp.
“Chắc chắn hôm nay sẽ không ổn rồi…” cậu thầm nghĩ.
Trước đó, Hạo Minh đã chuẩn bị tinh thần để gặp thần tượng: anh mặc chiếc áo phông in logo ban nhạc yêu thích, quần jeans đơn giản, giày thể thao. Cậu còn mang theo máy ảnh và một chiếc túi nhỏ đựng poster cùng bút để xin chữ ký. Nhưng tất cả những chuẩn bị ấy trở nên vô nghĩa khi cô xuất hiện thật.
“Xin lỗi, bạn… à, Hạo Minh phải không?” Một giọng nói thân thiện vang lên, và Hạo Minh giật mình. Hóa ra một người bạn của cậu trong hội fan cũng đang ở đó, nháy mắt rồi lùi ra phía sau, để cậu tự “giao tiếp” với thần tượng.
Hạo Minh gật đầu, lắp bắp: “V-vâng… em là… fan từ lâu rồi ạ…” Cậu muốn nói nhiều hơn, muốn bày tỏ tình cảm hâm mộ bao năm, nhưng lời nói dường như mắc kẹt ở cổ họng.
Thiên An cười, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Cảm ơn bạn. Hôm nay đến xem chương trình à?”
Hạo Minh gật gật, tay cầm poster run rẩy: “D-dạ… em… em rất thích cô từ lâu rồi ạ…”
Cô mỉm cười, cúi đầu nhìn poster, rồi bất ngờ nhấc tay: “Chúng ta ký nhé?”
Hạo Minh cảm giác như cả thế giới dừng lại trong khoảnh khắc đó. Cậu đưa poster, nhưng tay lại run đến mức gần như đánh rơi. Thiên An nhanh nhẹn nhận lấy, cười hiền: “Đừng lo, từ từ thôi.”
Lúc này, Hạo Minh nhìn kỹ hơn. Cô ấy không chỉ là thần tượng trên mạng nữa; cô ấy thật sự hiện hữu, đứng ngay trước mặt cậu, mùi nước hoa nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng nhưng đầy uy lực, nụ cười khiến tim cậu loạn nhịp. Cậu cố gắng tập trung, cố gắng không làm điều gì quá lố, nhưng có vẻ mọi nỗ lực đều vô dụng.
Và rồi, khoảnh khắc ấy – khoảnh khắc mà cậu không bao giờ quên – xảy ra. Khi đưa poster cho cô ký, tay Hạo Minh bất ngờ va vào tay Thiên An. Một cú chạm nhẹ, nhưng đủ khiến cậu đỏ mặt. Thiên An cũng hơi giật mình, rồi lại cười: “Cẩn thận nhé.”
Hạo Minh muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể lắp bắp: “D-dạ… vâng…”
Sau khi ký xong, cô đưa poster trở lại cho cậu và chạm nhẹ vai cậu trong lúc rút bút. Tim Hạo Minh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu cảm giác cả cơ thể bừng cháy, và một phần nào đó trong cậu muốn hét lên: “Cô ấy thật sự đứng trước mặt mình rồi!”
Nhưng đúng lúc ấy, một âm thanh lạ vang lên từ phía sau: “Hạo Minh, đừng làm ngớ ngẩn nữa!”
Cậu quay lại, nhìn thấy bạn mình – người đã theo cậu từ trước – cười nhạo. Hạo Minh đỏ bừng mặt, cúi đầu, nhưng không thể rời mắt khỏi Thiên An. Cô vẫn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, như muốn nói rằng mọi thứ ổn cả.
Sau sự kiện, Hạo Minh không dám rời khỏi nơi đó. Cậu lững thững bước ra, lòng tràn đầy cảm xúc lẫn lộn: hạnh phúc, hồi hộp, ngượng ngùng và cả một chút… ngỡ ngàng.
Nhưng bất ngờ hơn nữa xảy ra khi Hạo Minh nhìn kỹ nét mặt Thiên An và nhận ra một chi tiết quen thuộc đến bất ngờ: một nốt ruồi nhỏ trên má trái, mà cậu chắc chắn từng thấy ở một cô bé nào đó hồi tiểu học…
“Hóa ra… cô ấy… phải chăng…?” Hạo Minh thầm nghĩ, tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
Hình ảnh hồi ức về tuổi thơ ùa về. Cậu nhớ một cô bé tóc nâu, hay cười, thích chơi búp bê cùng cậu, hay kéo cậu đi khắp sân chơi tiểu học. Cậu đã từng thầm thương trộm nhớ cô, nhưng rồi vì hoàn cảnh gia đình chuyển chỗ ở, họ mất liên lạc. Và bây giờ, đứng trước mặt cậu… là cô gái ấy, nhưng lại là một nữ thần tượng nổi tiếng mà cả tuổi trẻ cậu hâm mộ.
Hạo Minh lắp bắp, vừa muốn xác nhận, vừa sợ mình nhầm: “C-có phải… cô… Thiên An… là… bạn hồi nhỏ của mình không?”
Thiên An nhíu mày, nhìn cậu chằm chằm. Một giây im lặng kéo dài, như thể cả hai đang cố gắng tìm kiếm ký ức lẫn nhau trong bóng tối của thời gian.
“Bạn nói… gì cơ?” cô hỏi, giọng vừa ngạc nhiên vừa tò mò.
Hạo Minh cắn môi, cố gắng kể lại ký ức về sân chơi, búp bê, những trò đùa ngây ngô… và khi kể đến chi tiết chiếc nốt ruồi, ánh mắt cô chợt sáng lên.
“Chỉ là… chuyện cũ thôi… nhưng… đúng là cậu?” Thiên An thốt lên, giọng đầy bất ngờ và một chút rùng mình.
Hạo Minh hít sâu, tim đập dồn dập, không biết nên mừng hay lo. Nhưng một điều chắc chắn: từ khoảnh khắc này, mọi thứ trong cuộc đời cậu sẽ không còn như trước nữa.
Cậu đứng đó, nhìn cô, và lần đầu tiên nhận ra rằng thần tượng không chỉ là thần tượng. Cô còn là người quen, là ký ức, là mảnh ghép quan trọng trong tuổi thơ của cậu. Và quan trọng hơn cả… là một cảm giác rung động mà cậu chưa từng trải qua trước đây đang bắt đầu nảy nở.
Hạo Minh thầm nhủ: “Mình phải giữ cô ấy… không chỉ vì fanboy nữa… mà còn vì người bạn hồi nhỏ này…”
Và thế là, cuộc gặp gỡ định mệnh – nơi fanboy gặp thần tượng – trở thành khởi đầu của một hành trình mới, nơi tình cảm, ký ức và cảm xúc đan xen, dẫn dắt Hạo Minh vào một câu chuyện mà cậu chưa từng dám mơ tới.
Hết chương 1.