Hạo Minh đứng im trong quán cà phê sau cuộc gặp gỡ bất ngờ với Thiên An, tay vẫn cầm poster được cô ký. Trong lòng cậu, mọi cảm xúc dường như hỗn loạn: vui sướng, hồi hộp, và… một chút sợ hãi khi nhận ra cô không chỉ là thần tượng cậu ngưỡng mộ mà còn là bạn thuở bé.
“Thật sao? Thật sự là cô ấy?” – Hạo Minh lẩm bẩm, mắt chăm chú nhìn Thiên An đang cúi xuống bàn nhắn tin với trợ lý.
Cậu bước từng bước chậm rãi, cố gắng không làm cô chú ý quá mức, nhưng tim thì như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Những ký ức về một cô bé tóc nâu, hay cười, mắt long lanh, và thích chơi đùa với cậu bỗng hiện lên một cách sống động.
Hạo Minh nhớ lại: hồi tiểu học, cậu và cô ấy – lúc đó vẫn là một cô bé nhút nhát nhưng luôn tràn đầy năng lượng – thường chạy quanh sân chơi, nô đùa cùng nhau. Cậu còn nhớ lần cô bé kéo cậu đi vòng quanh sân trường để thử chiếc xe đạp mới, và cậu bị ngã, nhưng cô ấy lại cười tít mắt rồi kéo cậu đứng dậy.
Những ký ức tưởng chừng đã bị thời gian xóa mờ, giờ bỗng sống lại, khiến tim Hạo Minh vừa ấm áp vừa nhói nhói. Cậu biết mình phải xác nhận, phải tìm cách khiến Thiên An nhớ lại họ là bạn cùng tuổi.
Nhưng làm thế nào? Cậu không muốn lỡ lời, không muốn làm cô khó xử, và cũng… không muốn để cô phát hiện ngay rằng cậu là fanboy đã theo dõi cô suốt nhiều năm qua.
“Chắc mình phải tìm cách trò chuyện nhẹ nhàng…” – Hạo Minh tự nhủ.
Cậu hít một hơi sâu, bước tới bàn Thiên An. Cô nhìn cậu, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa tò mò.
“À… hôm nay… em… à không, chúng ta… có gặp nhau trước đây không?” Hạo Minh lắp bắp, cố gắng diễn đạt câu hỏi sao cho tự nhiên nhất.
Thiên An nhíu mày, giọng dịu dàng: “Trước đây? Ý bạn là sao?”
Hạo Minh lấy hết can đảm, kể lại một vài chi tiết ký ức tuổi thơ: “Hồi tiểu học, tôi và… tôi và bạn… cùng học lớp hai, bạn… thường chơi búp bê và chạy quanh sân trường… Cậu ấy… à, cô ấy cũng hay kéo tôi đi chơi…”
Thiên An nhìn cậu chăm chú, ánh mắt dần sáng lên. “Búp bê… sân trường… tóc nâu… nốt ruồi trên má trái…” Cô trầm ngâm một giây, rồi bất chợt nở nụ cười: “Chỉ là… chuyện cũ thôi, nhưng… phải chăng… cậu là Hạo Minh?”
Hạo Minh cảm giác tim mình như vỡ ra trong khoảnh khắc ấy. “Vâng… chính là em!”
Cả hai đứng đó, nhìn nhau một cách lúng túng nhưng đầy ngọt ngào. Thiên An cười, nhấn nhá giọng: “Trời ơi… thật không ngờ… mình đã quên mất chuyện đó… mà giờ gặp lại cậu… thật kỳ diệu.”
Hạo Minh cũng cười, ánh mắt vừa ngập tràn niềm vui vừa hơi bối rối: “Mình cũng không nghĩ là sẽ gặp lại cô theo cách này… và… cô giờ… trở thành thần tượng nổi tiếng nữa…”
Thiên An gật đầu, đôi mắt lóe lên một tia tinh nghịch: “Ai mà ngờ được… chúng ta từ bạn học thành fan và thần tượng nhỉ?”
Cả hai bật cười, cảm giác bầu không khí trở nên nhẹ nhàng, gần gũi. Họ cùng nhau ngồi xuống một góc yên tĩnh của quán, bắt đầu kể cho nhau nghe về những năm tháng đã qua.
Hạo Minh kể về những lần cậu theo dõi các hoạt động của Thiên An trên mạng, nhưng cố gắng nói nhẹ nhàng, tránh làm cô thấy quá lố. Thiên An lắng nghe, thỉnh thoảng cười hiền, thỉnh thoảng nhíu mày.
“Cậu… thật sự là fan từ lâu à?” Thiên An hỏi.
“Dạ… vâng… nhưng không chỉ là fan… còn… còn là bạn hồi nhỏ nữa…” Hạo Minh trả lời, lòng rộn ràng.
Thiên An lặng im một chút, rồi bỗng nghiêng đầu, ánh mắt đầy ngạc nhiên: “Không ngờ… mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy. Cậu vẫn giữ liên lạc với bạn bè hồi đó sao?”
Hạo Minh lắc đầu: “Mình đã mất liên lạc… và… cũng không ngờ là sẽ gặp lại cô theo cách này…”
Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng im lặng, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ trong quán cà phê và tiếng ly tách va vào nhau. Hạo Minh nhìn kỹ Thiên An, cảm giác vừa quen thuộc vừa mới mẻ.
“Cậu có nhớ lần chúng ta chơi trốn tìm trong sân trường không?” Thiên An bất ngờ hỏi.
Hạo Minh cười: “Nhớ chứ! Cậu lúc nào cũng trốn ở những chỗ kỳ quặc… rồi mình đi tìm gần cả tiếng đồng hồ mới thấy.”
Thiên An bật cười, mắt long lanh: “Mình cũng nhớ… và lúc đó cậu luôn lo lắng cho mình…”
Hạo Minh cảm thấy tim mình mềm nhũn. Những ký ức tưởng chừng đã bị thời gian xóa nhòa giờ trở lại sống động, khiến cậu nhận ra một điều: tình cảm dành cho Thiên An không chỉ là hâm mộ, mà còn là tình bạn, là một thứ gì đó sâu sắc hơn từ thời thơ ấu.
Nhưng giữa họ, vẫn còn khoảng cách. Thiên An bây giờ là thần tượng nổi tiếng, Hạo Minh chỉ là một chàng trai bình thường. Cậu không muốn mơ mộng quá nhiều, nhưng trái tim thì không nghe lời lý trí.
Sau khi trò chuyện thêm một lúc, Hạo Minh quyết định mời Thiên An đi dạo quanh quán, để tận hưởng những phút giây bình yên hiếm hoi, tránh sự ồn ào của fan và truyền thông.
Trong lúc đi dạo, họ cùng nhau nhớ lại những trò đùa tuổi thơ, cười ngặt nghẽo khi nhắc lại lần Thiên An làm rơi chiếc bánh kem trong lớp học, hay lần Hạo Minh giấu chiếc bút yêu thích của cô để trêu chọc.
“Cậu vẫn tinh nghịch như xưa nhỉ?” Thiên An trêu, mắt sáng lên đầy tinh quái.
Hạo Minh cười, ánh mắt rạng rỡ: “Cậu cũng vẫn nghịch ngợm như trước… nhưng giờ còn đẹp hơn nữa.”
Câu nói khiến Thiên An đỏ mặt, nhưng cô chỉ cười, ánh mắt ẩn chứa sự thích thú và tò mò.
Cuộc trò chuyện kéo dài đến chiều, Hạo Minh nhận ra rằng mỗi khoảnh khắc bên Thiên An đều quý giá, và cậu muốn ghi nhớ tất cả, từ nụ cười, ánh mắt, đến những cử chỉ nhỏ nhất.
Trước khi chia tay, Hạo Minh lấy hết can đảm: “Cô… có muốn gặp lại mình lần nữa không? Chỉ là… không phải sự kiện, mà… một cuộc hẹn bình thường, để nói chuyện nhiều hơn?”
Thiên An nhìn cậu, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, rồi mỉm cười: “Được… mình cũng muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn. Lâu quá rồi mà.”
Hạo Minh cảm thấy tim mình như nở hoa. Đây là tín hiệu mà cậu đã chờ đợi từ lâu – cơ hội để gắn kết lại với người bạn thuở bé, và cũng là người đã khiến cậu hâm mộ suốt bao năm.
Khi Hạo Minh rời quán cà phê, cậu bước đi với một cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Trái tim cậu nhảy nhót, ánh mắt hướng về phía Thiên An, dường như muốn lưu lại hình bóng ấy trong tâm trí mãi mãi.
Cậu thầm nhủ: “Đây mới chỉ là khởi đầu… và mình sẽ không bỏ lỡ cơ hội này…”
Và từ khoảnh khắc ấy, một mối liên kết mới – giữa ký ức tuổi thơ và hiện tại – đã được hình thành, mở ra hành trình đầy ngọt ngào, thử thách, và lãng mạn phía trước…
Hết chương 2.