Buổi chiều hôm ấy, Hạo Minh rời nhà sớm hơn mọi ngày. Trời se lạnh, gió xuân thổi nhẹ, mang theo mùi hoa sữa từ những gốc cây hai bên đường. Cậu mang theo ba lô chứa máy ảnh, một cuốn sổ phác thảo và một vài món đồ nho nhỏ mà cậu chuẩn bị để tạo bất ngờ cho Thiên An.
Trên đường đến điểm hẹn, Hạo Minh không khỏi hồi hộp. Cậu nhớ lại tin nhắn sáng nay của Thiên An:
"Hẹn cậu lúc 5 giờ chiều ở quảng trường trung tâm. Mình có một điều đặc biệt muốn chia sẻ với cậu."
Cậu tự nhủ: “Điều đặc biệt… không biết là gì đây. Hy vọng mình không làm hỏng bất ngờ của cô ấy.”
Khi đến quảng trường, Hạo Minh thấy Thiên An đã đứng đó, mặc áo khoác màu xanh biển, tóc buộc gọn gàng, đôi mắt long lanh trong ánh nắng chiều. Cô cười tinh nghịch khi nhìn thấy cậu:
“Chào cậu! Đúng giờ đấy. Chuẩn bị sẵn sàng nhé, hôm nay sẽ rất thú vị.”
“Chắc chắn rồi,” Hạo Minh đáp, nụ cười thoáng chút bồn chồn nhưng đầy háo hức.
Thiên An nắm tay Hạo Minh và kéo cậu đi dọc quảng trường. Không khí náo nhiệt, người qua lại tấp nập, nhưng dường như họ đi vào một thế giới riêng, chỉ có hai người. Cậu để ý ánh mắt cô, tràn đầy niềm vui và sự tinh nghịch.
“Cậu đoán xem mình chuẩn bị điều gì?” Thiên An hỏi, giọng đầy ẩn ý.
Hạo Minh cười bẽn lẽn: “Không biết nữa… có phải là một buổi biểu diễn hay một sự kiện gì đó đặc biệt không?”
Thiên An lắc đầu, nheo mắt: “Nếu mình nói ra, sẽ mất hết bất ngờ. Chỉ cần cậu theo mình là được.”
Họ đi đến một con đường nhỏ dẫn lên bờ sông, nơi Thiên An bất ngờ dừng lại. Trước mặt họ là một chiếc ghế gỗ, xung quanh được trang trí bằng những bóng đèn nhỏ và nến lung linh. Hạo Minh há hốc mồm: đây rõ ràng là một không gian lãng mạn mà Thiên An đã chuẩn bị từ trước.
“Wow… cậu làm sao biết nơi này lại tuyệt vời vậy?” Hạo Minh thốt lên, mắt sáng rực.
Thiên An cười: “Mình biết cậu thích những điều bất ngờ và lãng mạn, nên đã chuẩn bị một chút. Nhưng hôm nay còn có một điều quan trọng hơn nữa.”
Hạo Minh cảm giác tim mình đập nhanh hơn. Cậu không biết cô định nói gì, nhưng ánh mắt cô nghiêm túc và dịu dàng đến mức cậu không dám chớp mắt.
Bỗng nhiên, từ phía sau một gốc cây, một fan hâm mộ nhận ra Thiên An và chạy tới, ánh mắt đầy ghen tị:
“Thiên An! Sao lại đi cùng cậu ấy? Chúng tôi không được mời sao?”
Thiên An hơi giật mình, nhưng vẫn giữ bình tĩnh: “Xin lỗi, hôm nay mình muốn không gian riêng. Hẹn gặp các bạn lần khác nhé.”
Fan đó nhíu mày, rồi quay sang Hạo Minh: “Cậu là ai mà dám ngồi cùng cô ấy?”
Hạo Minh hít sâu, giọng điềm tĩnh: “Mình là bạn cũ của Thiên An. Chúng mình chỉ muốn có một buổi chiều yên tĩnh, không làm phiền ai.”
Cô gái hậm hực, nhưng không nói thêm, bỏ đi cùng hai người bạn khác. Thiên An thở phào: “Cậu thật bình tĩnh… cảm ơn cậu.”
Không khí trở lại dịu dàng, ánh đèn lung linh phản chiếu trên mặt sông. Thiên An ngồi xuống ghế, nhìn Hạo Minh: “Mình muốn cậu ngồi đây. Chúng ta sẽ trò chuyện một chút, không cần ai xen vào.”
Họ ngồi cạnh nhau, chia sẻ những câu chuyện cá nhân, từ những ký ức tuổi thơ, những niềm vui nhỏ nhặt, cho đến những điều khiến họ lo lắng hay hạnh phúc trong cuộc sống hàng ngày. Hạo Minh lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng trêu chọc Thiên An bằng những câu nói tinh nghịch, khiến cô cười tươi.
Thiên An bất ngờ nói: “Cậu biết không, hôm nay mình muốn nói một điều mà lâu nay mình luôn giữ trong lòng… cậu có muốn nghe không?”
Hạo Minh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tò mò và một chút lo lắng: “Mình muốn nghe, tất nhiên rồi.”
Cô hít một hơi dài, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu: “Mình… thích ở bên cậu. Không chỉ là bạn bè, mà là… nhiều hơn thế.”
Hạo Minh cảm giác tim mình như ngừng đập trong giây lát, rồi dâng lên một niềm vui trọn vẹn. Cậu nắm tay cô, giọng run run nhưng chân thành: “Mình cũng vậy… từ lâu rồi, nhưng không biết phải nói thế nào.”
Khoảnh khắc ấy, cả hai như quên đi thời gian, ánh đèn và dòng sông phản chiếu tạo nên một cảnh tượng vừa lãng mạn vừa ấm áp. Họ cùng nhau cười nhẹ, cảm nhận sự đồng điệu và chân thành giữa hai trái tim.
Nhưng niềm hạnh phúc không kéo dài quá lâu. Một cơn gió mạnh thổi qua, tắt vài ngọn nến, làm không gian lung linh trở nên huyền ảo hơn, nhưng cũng khiến Thiên An hơi lo lắng. Hạo Minh nhanh chóng lấy áo khoác che cho cô, tạo ra một cảm giác gần gũi và bảo vệ.
Sau đó, họ quyết định đi dạo dọc bờ sông. Ánh hoàng hôn buông xuống, ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, tạo ra một khung cảnh thơ mộng. Thiên An cười, nắm tay Hạo Minh chặt hơn: “Cậu có biết mình cảm thấy an toàn và hạnh phúc thế nào khi ở bên cậu không?”
Hạo Minh nhìn cô, nụ cười ấm áp: “Mình cũng cảm thấy vậy. Cảm giác này… như thể mình đã tìm thấy nơi mình thuộc về.”
Khi trời tối hẳn, họ dừng chân trước một chiếc cầu bắc qua sông, nơi ánh đèn đường vàng ấm áp phản chiếu lên mặt nước. Họ ngồi xuống bậc đá, nắm tay nhau, và Thiên An thì thầm: “Cảm ơn cậu hôm nay. Mình chưa bao giờ có một buổi chiều vừa lãng mạn vừa ý nghĩa như thế này.”
Hạo Minh đáp lại bằng nụ cười chắc chắn: “Mình cũng vậy. Hôm nay sẽ là một trong những ký ức khó quên nhất của chúng ta.”
Trên đường về, họ chia tay trước cổng nhà Thiên An. Cô trao cho cậu một nụ cười tinh nghịch, nhưng ánh mắt đầy ấm áp: “Ngày mai, cậu có rảnh không? Mình muốn dẫn cậu đi một nơi nữa, hứa sẽ càng thú vị hơn hôm nay.”
Hạo Minh nhìn cô, lòng tràn đầy háo hức: “Mình luôn sẵn sàng. Chỉ cần cậu muốn, mình sẽ đi cùng.”
Khi trở về nhà, Hạo Minh đặt máy ảnh và cuốn sổ phác thảo xuống bàn, nhìn lại những khoảnh khắc vừa trải qua. Mỗi bức ảnh, mỗi ký ức đều như sống lại trước mắt, nhắc nhở cậu về tình cảm vừa mới nảy nở nhưng đã chân thành và sâu sắc.
Cậu biết rằng hành trình này sẽ còn nhiều thử thách – từ fan ghen tị, những hiểu lầm nhỏ, đến những bất ngờ phía trước – nhưng hôm nay, họ đã tạo ra một bước ngoặt trong mối quan hệ. Một bước ngoặt nhẹ nhàng, lãng mạn và tràn đầy niềm tin.
Hạo Minh nhắm mắt, mỉm cười. Anh cảm nhận được sự bình yên và hạnh phúc tràn đầy, và biết rằng, với Thiên An bên cạnh, mọi thứ phía trước đều đáng chờ đợi, kể cả những thử thách và niềm vui bất ngờ.
Hết chương 9.