ký ức ngọt ngào

Chương 8: Gió Xuân Và Những Bước Chân Ngập Ngừng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm đó trời trong xanh, ánh nắng ấm áp len lỏi qua những tán cây, làm cả con phố nhỏ rực rỡ hơn. Hạo Minh bước ra khỏi nhà, cầm theo ba lô chứa máy ảnh và một vài cuốn sổ phác thảo. Cậu vừa bước đi vừa kiểm tra lại lịch trình ngày hôm nay mà Thiên An nhắn trước đó:

"Hẹn gặp cậu lúc 9 giờ sáng ở cổng công viên. Chuẩn bị tinh thần cho một ngày đầy bất ngờ!"

Cảm giác háo hức dâng lên trong lòng Hạo Minh, pha lẫn một chút hồi hộp. Cậu tự nhủ: “Hôm nay chắc chắn sẽ rất đặc biệt. Mình phải thật bình tĩnh nhưng cũng phải vui vẻ và tinh nghịch, như Thiên An thích.”

Khi đến công viên, Hạo Minh nhận ra Thiên An đã đứng đó từ trước. Cô mặc áo khoác màu hồng nhạt, tóc buộc thấp, ánh mắt rạng rỡ khi thấy cậu.

“Chào cậu! Hôm nay thời tiết đẹp quá, đúng không?” Thiên An nói, giọng tinh nghịch nhưng tràn đầy năng lượng.

“Đúng vậy. Cậu đã chọn nơi này sao? Nó đẹp hơn cả tưởng tượng,” Hạo Minh đáp, mỉm cười và nhấc máy ảnh lên chụp vài bức cảnh xung quanh.

Họ bắt đầu đi dạo trên con đường lát đá quanh hồ, trò chuyện về những kế hoạch gần đây: Thiên An kể về buổi tập luyện mới, Hạo Minh chia sẻ những bức ảnh vừa chụp sáng nay. Không khí vui vẻ xen lẫn sự tinh nghịch của Thiên An khiến Hạo Minh cảm thấy thư giãn, quên đi mọi áp lực thường nhật.

Nhưng chẳng bao lâu, bầu không khí thay đổi nhẹ. Một nhóm fan hâm mộ ghen tị xuất hiện, trong đó một cô gái trẻ tiến thẳng tới Thiên An, ánh mắt đầy nghi ngờ:

“Thiên An, hôm nay lại đi cùng một cậu bạn nữa sao? Sao không rủ chúng tôi?”

Thiên An hơi giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Xin lỗi, hôm nay mình muốn đi dạo yên tĩnh thôi. Hẹn các bạn dịp khác nhé.”

Cô fan ghen tị nhíu mày, rồi quay sang Hạo Minh: “Cậu là ai mà dám ngồi cùng cô ấy?”

Hạo Minh hít sâu, giọng điềm tĩnh: “Mình là bạn cũ của Thiên An. Chúng mình chỉ đi dạo và chụp vài bức ảnh thôi.”

Cô fan hậm hực, nhưng không nói thêm, quay đi cùng hai người bạn còn lại. Thiên An thở phào nhẹ nhõm: “Cậu thật bình tĩnh, cảm ơn cậu.”

Họ tiếp tục đi, nhưng Hạo Minh nhận thấy không khí hơi căng thẳng. Cậu quyết định phá băng bằng một trò chơi nhỏ: “Chúng ta cùng thử chụp ảnh sáng tạo nhé. Ai tìm được góc đẹp hơn sẽ thắng!”

Thiên An nhăn mặt: “Thắng thì sao? Cậu muốn tôi chịu thua sao?”

Hạo Minh cười: “Thắng thì cậu phải uống trà mình mua sau đó, còn thua thì… cậu tự chọn.”

Hai người cười, và bắt đầu thử tìm những góc chụp lạ lẫm quanh hồ, dùng máy ảnh ghi lại những khoảnh khắc ngẫu hứng: Thiên An chạy nhảy trên bãi cỏ, Hạo Minh cố gắng bắt trọn từng khoảnh khắc. Tiếng cười vang lên khắp công viên, làm không khí căng thẳng từ trước tan biến.

Trong lúc Hạo Minh đang chỉnh máy, Thiên An bất ngờ kéo cậu ra khỏi đường đi, trượt chân trên bãi cỏ ướt và cả hai cùng té xuống. Cả hai bật cười, và Hạo Minh không nhịn được khi thấy mái tóc hơi ướt của Thiên An ôm sát khuôn mặt.

“Cậu làm gì vậy?!” Thiên An vừa cười vừa la, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự thích thú.

“Chỉ là… muốn thử gần gũi một chút thôi,” Hạo Minh đáp, nụ cười trên môi và ánh mắt chân thành.

Sau đó, họ đi tới một cây cầu gỗ nhỏ bắc qua hồ, nơi ánh nắng chiếu rọi qua kẽ lá, tạo ra những vệt sáng lung linh trên mặt nước. Thiên An đề nghị chụp vài bức ảnh dưới ánh sáng đó. Họ cười đùa, thử đủ kiểu tạo dáng, và Hạo Minh nhận ra rằng, mỗi khoảnh khắc bên Thiên An đều khiến tim cậu rung động theo một cách tinh tế mà không thể diễn tả bằng lời.

Khi trời bắt đầu chuyển chiều, một cơn gió nhẹ mang theo mùi hoa cỏ, họ cùng dừng lại bên bờ hồ. Thiên An nhìn Hạo Minh, đôi mắt lấp lánh: “Cậu biết không, hôm nay mình thấy thật bình yên. Không có ai xen vào, chỉ có chúng ta.”

Hạo Minh mỉm cười, siết nhẹ tay cô: “Mình cũng cảm thấy vậy. Hôm nay là một trong những ngày đáng nhớ nhất.”

Bỗng nhiên, một chiếc xe máy lao qua vũng nước, bắn lên một tia nước khiến Thiên An giật mình. Họ cùng cười, và Hạo Minh lấy tay che cho cô, tạo ra một cảm giác gần gũi tự nhiên.

Khi trời nhá nhem tối, họ quyết định ghé vào một quán trà nhỏ gần hồ. Không gian ấm áp, yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc du dương và tiếng nước vỗ vào bờ. Họ gọi trà nóng, ngồi gần cửa sổ và nhìn ra hồ nước phản chiếu ánh đèn vàng.

Thiên An kể về những áp lực gần đây: buổi quay, việc quản lý lịch trình, và cả những lúc cảm thấy cô đơn giữa ánh mắt người hâm mộ. Hạo Minh lắng nghe, đặt câu hỏi nhẹ nhàng, và thỉnh thoảng trêu cô, khiến không khí bớt nặng nề và tăng thêm sự gần gũi.

Sau khi ra khỏi quán, họ bất ngờ phát hiện một con đường nhỏ được trang trí bằng những đèn lồng giấy. Thiên An rạng rỡ: “Cậu có muốn thử đi vào con đường này không? Nhìn giống như bước vào một thế giới khác.”

Họ đi giữa những chiếc đèn lồng lung linh, ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt, tạo ra một cảnh tượng vừa lãng mạn vừa huyền ảo. Họ chụp ảnh, đùa giỡn và cùng nhau tạo dáng, tiếng cười vang khẽ trong con hẻm vắng.

Trên đường về, Thiên An bất ngờ dừng lại, nắm tay Hạo Minh: “Ngày mai, cậu có rảnh không? Mình muốn dẫn cậu đi thử một quán cà phê mới mở, nghe nói không gian cực kỳ đẹp.”

Hạo Minh nhìn cô, nụ cười tràn đầy háo hức: “Mình luôn sẵn sàng. Chỉ cần cậu muốn, mình sẽ đi cùng.”

Họ chia tay trước cổng nhà Thiên An, mỗi người bước đi với cảm giác ấm áp và hứng khởi. Hạo Minh biết rằng, dù còn nhiều thử thách phía trước – fan ghen tị, những tình huống bất ngờ – nhưng hôm nay, họ đã tạo ra một chương mới trong mối quan hệ: vừa lãng mạn, vừa hài hước, vừa chân thành.

Về nhà, Hạo Minh đặt máy ảnh xuống bàn, nhìn lại những bức ảnh vừa chụp. Mỗi bức đều ghi lại nụ cười, ánh mắt và sự tinh nghịch của Thiên An, nhưng đồng thời cũng lưu giữ sự gần gũi và chân thành giữa họ. Cậu biết rằng hành trình này sẽ còn dài, nhưng hôm nay, cậu và Thiên An đã tiến thêm một bước quan trọng, và cậu sẵn sàng đón nhận tất cả những thử thách và niềm vui phía trước.

Hết chương 8.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×