ký ức tầng hầm

Chương 1: Ngôi nhà dừng lại lúc 2 giờ 17 phút


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi vẫn nhớ rõ buổi chiều hôm đó — một thứ ánh sáng vàng úa, mờ đục, len qua cửa kính văn phòng, trộn với mùi cà phê nguội và giấy tờ ẩm mốc. Trên bàn là hồ sơ vụ án mất tích của nữ sinh Mai Linh — cô gái hai mươi tuổi, sinh viên năm cuối trường Mỹ thuật, mất tích đã bảy ngày. Không xác, không nhân chứng, không camera.

Chỉ có một chi tiết duy nhất khiến tôi thấy gai sống lưng: chiếc vòng cổ bạc của cô được tìm thấy cạnh cổng một căn biệt thự cổ — nơi người dân thị trấn gọi bằng cái tên “Nhà dừng thời gian”.

Người ta nói, trong căn nhà ấy, đồng hồ không bao giờ chạy quá 2 giờ 17 phút sáng. Ai ở lại qua đêm, sáng hôm sau đều biến mất.

Lúc nghe vậy, tôi chỉ cười. Tôi không tin vào mấy câu chuyện dân gian, nhưng linh cảm nghề nghiệp bảo rằng — đôi khi, thứ đáng sợ nhất không phải là ma, mà là người.

Tôi lái xe đến biệt thự lúc 5 giờ chiều. Con đường dẫn vào ngoằn ngoèo, hai bên là hàng cây khô như những cánh tay gãy, vươn lên nền trời xám chì. Cánh cổng sắt nặng nề gỉ sét, phải dùng cả hai tay tôi mới đẩy được, phát ra tiếng kẽo kẹt rợn người.

Bên trong, căn nhà ba tầng chìm trong im lặng tuyệt đối. Không tiếng chim, không gió, chỉ có một thứ âm thanh lạ lùng như tiếng kim đồng hồ… đang quay ngược.

Tôi giơ đèn pin, rọi quanh. Trên tường là những bức ảnh cũ mờ nhòe. Một trong số đó khiến tim tôi khựng lại: ảnh chụp một cô gái đứng trước ngôi nhà này, khuôn mặt giống hệt Mai Linh, chỉ khác là tấm ảnh đã úa màu — có lẽ chụp từ hàng chục năm trước.

Phía sau tấm ảnh, bằng nét chữ nghiêng nghiêng, có dòng ghi chú:

“Thí nghiệm số 1 – chủ thể: M.Linh – ngày 12/06/1998.”

Tôi cau mày. 1998? Hơn hai mươi năm trước. Vậy mà gương mặt trong ảnh vẫn không khác hiện tại là bao. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Tầng trệt phủ đầy bụi, nhưng dấu chân tôi lại in trên lớp bụi cũ kỹ… chồng lên những dấu chân khác — nhỏ, nhẹ, có lẽ của phụ nữ.

Tôi gọi:

– Có ai ở đây không?

Không tiếng trả lời.

Tôi bật đèn flash điện thoại. Màn hình nhấp nháy vài lần, rồi… tắt. Pin vẫn đầy, nhưng máy như bị hút cạn năng lượng.

Tôi mở đồng hồ đeo tay. Kim phút vừa nhích đến số 12, thì dừng lại. 2 giờ 17 phút.

Tôi nuốt khan. Giữa ban ngày, mà thời gian lại dừng.

Trong phòng khách, tôi tìm thấy một cánh cửa dẫn xuống tầng hầm. Trên cửa có bảng đồng số “B7 – Cấm vào”. Ổ khóa han rỉ nhưng còn nguyên vết mới. Ai đó vừa mở nó không lâu.

Khi tôi cúi xuống, một luồng gió lạnh phả ra, mang theo mùi ẩm mốc pha lẫn mùi sắt gỉ — mùi máu cũ.

Tôi lấy điện thoại, bật chế độ ghi âm.

– Ghi chú vụ án Mai Linh, ngày 12 tháng Sáu. Đang kiểm tra tầng hầm biệt thự số 37 đường Lệ Sơn.

Tiếng nói của tôi vang lên, nghe khô khốc, lẫn với tiếng gió rít nhẹ.

Tôi bước xuống.

Cầu thang xoắn dài bất tận. Mỗi bước tôi đi, âm thanh vọng xuống như thể bên dưới có ai đang đi ngược lên.

Khi xuống đến đáy, đèn pin chớp sáng một lần, rồi bật tắt liên tục. Tôi rọi quanh: tường bê tông, máy móc rỉ sét, dây điện chằng chịt. Trên bàn có một loạt băng ghi hình VHS phủ bụi.

Tôi nhặt lên một cuộn, dán nhãn:

“Thí nghiệm tái tạo ký ức – T.S Trần Quân – Bản 001.”

Cái tên này quen lắm. Tôi nhớ từng đọc qua trong hồ sơ cũ: Trần Quân, tiến sĩ thần kinh học, từng mất tích cùng gia đình năm 1998. Vụ án bị đóng vì không tìm thấy thi thể.

Tôi đặt băng vào đầu máy vẫn còn nguyên. Khi nhấn nút “Play”, màn hình nhỏ bật sáng, phát ra tiếng rè rè như hơi thở.

Hình ảnh mờ hiện ra: một người đàn ông mặc áo blouse trắng, tóc rối, mắt trũng sâu. Ông ta nhìn thẳng vào camera, giọng khàn đặc:

“Thí nghiệm tái tạo ký ức đã đạt giai đoạn cuối. Hôm nay, ta sẽ chuyển dữ liệu ý thức của đối tượng M.Linh vào mô não mẫu.”

Phía sau ông ta… là một thi thể nữ, nằm trên bàn kim loại, đầu cắm đầy dây dẫn.

Tôi rùng mình. Màn hình rung mạnh, rồi hình ảnh đột nhiên quay về cảnh… tôi đang đứng trước máy quay, nhìn thẳng vào ống kính.

Tôi giật mình buông cuộn băng. Mọi thứ trong phòng tối sầm lại.

Tiếng đồng hồ vang lên — tích... tắc... tích... tắc..., nhưng thay vì đi tới, nó đang quay ngược lại.

Tôi chạy lên cầu thang, nhưng mỗi bước lại thấy mình quay về chỗ cũ. Cánh cửa tầng hầm dường như xa dần, như thể tôi đang bị hút sâu xuống lòng đất.

Tiếng ai đó gọi vang lên phía sau:

– Anh Khải...

Tôi quay lại. Ánh đèn vàng yếu ớt hắt lên gương mặt cô gái — Mai Linh.

Cô mặc chiếc váy trắng, tóc ướt sũng, đôi mắt trống rỗng như mặt nước.

– Em… – tôi thốt lên – Em còn sống sao?

Cô cười, giọng nhỏ như gió:

– Ở đây… chẳng ai chết cả. Chỉ là… chưa ai tỉnh dậy thôi.

Rồi cô bước lùi vào bóng tối, biến mất như chưa từng tồn tại.

Tôi lao theo, nhưng mọi thứ quanh tôi thay đổi — tường nhà sáng màu dần, bụi bẩn biến mất, ánh đèn neon bật sáng, không khí đầy mùi thuốc sát trùng.

Một phòng thí nghiệm hoàn chỉnh hiện ra trước mắt.

Tiến sĩ Trần Quân đang đứng đó, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.

– Anh… là ai? – tôi hỏi.

Ông ta không trả lời. Ông chỉ cười khẽ, giọng như vọng từ xa:

“Thí nghiệm 001 – hoàn tất. Chủ thể đã đồng bộ.”

Tôi ngã xuống, choáng váng. Mọi ký ức lẫn lộn: tiếng còi xe, tiếng đồng đội gọi tên, tiếng mẹ tôi khóc bên quan tài ai đó. Tôi nhìn thấy chính mình, mặc đồng phục cảnh sát, nằm bất động trong bồn chứa dịch lỏng, quanh là những dây cáp sáng đỏ.

Một giọng nói vang lên trong đầu:

“Chào mừng anh trở lại, Lâm Khải. Ký ức này sẽ lặp lại cho đến khi anh hiểu… mình là ai.”

Tôi thét lên, nhưng âm thanh tan biến trong khoảng không.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đang đứng lại… ở trước căn biệt thự, giữa chiều tà. Xe của tôi vẫn đó. Hồ sơ vẫn nằm trên ghế phụ.

Tôi nhìn đồng hồ. 2 giờ 17 phút.

Lần này, kim giây bắt đầu chuyển động… nhưng quay ngược lại.

Tôi không biết mình đang ở đâu — quá khứ, hiện tại, hay chỉ là một tầng ký ức nào đó chưa được đánh thức.

Nhưng tôi biết một điều: có ai đó đang viết lại ký ức của tôi.

Và có thể, tôi chưa bao giờ rời khỏi tầng hầm ấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×