Tôi ngồi trong xe, thở dốc. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng dù điều hòa vẫn bật. Ngoài cửa kính, mặt trời đang lặn, nhưng ánh sáng lại nhợt nhạt như phim cũ. Không tiếng động, không gió, không cả tiếng côn trùng.
Giống như thế giới vừa bị đóng băng trong khoảnh khắc.
Tôi mở hồ sơ Mai Linh, lật lại những tấm ảnh chụp hiện trường — đều là ảnh chụp căn biệt thự này. Trong một tấm, phản chiếu từ khung cửa sổ, tôi thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, đứng phía sau cô gái.
Tôi phóng to.
Khuôn mặt mờ nhòe, nhưng tôi nhận ra: đó là tôi.
Tôi cười gượng, tự trấn an rằng mình chỉ đang rối trí.
Tôi chưa từng gặp cô ấy, chưa từng chụp ảnh cùng cô ấy. Vậy hình đó từ đâu ra?
Bàn tay tôi run lên khi chạm vào điện thoại. Màn hình sáng, hiển thị thông báo duy nhất:
“Ghi âm #001: Ký ức tầng hầm – đang phát lại.”
Tôi không hề bật ghi âm. Nhưng giọng nói phát ra rõ ràng — giọng tôi, lúc nãy trong tầng hầm.
“...đang kiểm tra tầng hầm biệt thự số 37 đường Lệ Sơn...”
Đoạn ghi âm lặp lại liên tục. Ở cuối file, có thêm một câu mà tôi chắc chắn chưa bao giờ nói ra:
“Cô ấy đang đứng ngay sau anh.”
Tôi giật mình quay lại.
Phía sau ghế… không ai cả.
Nhưng qua gương chiếu hậu, tôi thấy một khuôn mặt phụ nữ đang mờ dần, mái tóc dài buông xuống, đôi mắt đen trống rỗng.
Tôi nổ máy, rời khỏi đó.
Đêm xuống, tôi về đến căn hộ nhỏ ở trung tâm thị trấn. Mọi thứ vẫn như cũ: bàn làm việc ngổn ngang, ánh đèn vàng yếu, tủ hồ sơ chứa đầy những vụ án bỏ dở.
Tôi mở máy ghi chú vụ án, bắt đầu nhập thông tin.
“12/6, đối tượng Mai Linh, mất tích 7 ngày. Hiện trường: biệt thự Lệ Sơn. Phát hiện video nghi liên quan đến TS Trần Quân – vụ án 1998. Cần đối chiếu dấu vân tay và DNA trong hồ sơ cũ.”
Gõ đến đây, tôi dừng lại.
Bên cạnh máy tính, có một khung ảnh nhỏ. Trong ảnh là một cô gái tóc dài, đang cười, ánh mắt hiền lành. Tôi không nhớ mình đặt bức ảnh đó từ bao giờ.
Tên cô được ghi ở góc khung: Mai Linh.
Tôi đứng bật dậy, đổ cả ly cà phê. Tôi lục tung bàn — không có dấu hiệu nào cho thấy ai từng vào đây. Ổ khóa cửa vẫn nguyên, camera an ninh không ghi nhận ai ra vào.
Tôi nhìn lại ảnh — cô ấy vẫn cười, nhưng đôi mắt… như nhìn thẳng vào tôi.
Tôi vào phòng tắm, rửa mặt.
Khi ngẩng lên, hình phản chiếu trong gương không theo kịp tôi.
Nó đứng đó thêm một giây, ánh mắt lạnh ngắt, rồi mỉm cười.
Tôi giơ tay, hình trong gương giơ tay chậm hơn một nhịp.
Cảm giác như tôi đang nhìn một kẻ khác, không phải chính mình.
Tôi quay người rời khỏi, nhưng ánh sáng trong gương không tắt.
Hình phản chiếu vẫn đứng yên, lặng lẽ dõi theo.
Đêm ấy, tôi không ngủ được.
Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy mình rơi xuống tầng hầm. Tiếng đồng hồ vang vọng trong đầu.
Tích… tắc… tích… tắc…
Lần nào cũng dừng ở 2 giờ 17 phút.
Tôi mơ thấy Mai Linh ngồi ở góc phòng, tay cầm chiếc vòng cổ bạc. Cô hỏi tôi:
– Anh nghĩ ai là người mất tích? Em… hay anh?
Rồi cô cười, nụ cười lạnh lẽo đến mức tôi choàng tỉnh.
Đồng hồ trên tường chỉ 2:17.
Tôi ném nó xuống sàn, nhưng kim vẫn quay. Quay ngược.
Sáng hôm sau, tôi đến sở sớm.
Phòng điều tra viên phụ trách hồ sơ cũ, anh Phong, đưa tôi một tập tài liệu photocopy.
– Đây là hồ sơ bác sĩ Trần Quân anh hỏi hôm qua. Nhưng lạ lắm, vụ đó không có kết thúc. Mấy trang cuối bị mất, chỉ còn danh sách người tham gia thí nghiệm đầu tiên.
Tôi lật xem. Tên thứ ba khiến tôi chết lặng:
“Đối tượng quan sát: Lâm Khải – mẫu não đồng bộ thử nghiệm.”
Tôi ngẩng lên, giọng nghẹn lại:
– Anh nói sao? Hồ sơ này năm bao nhiêu?
– 1998. Cách đây 27 năm.
Tôi không thể hiểu nổi. Tôi mới sinh năm 1996. Làm sao tên tôi lại có trong tài liệu ấy?
Anh Phong nói thêm:
– Còn một điều nữa… bức ảnh này tìm trong kho lưu trữ.
Anh đưa tôi tấm ảnh cũ, mờ, chụp trong phòng thí nghiệm.
Một người đàn ông nằm trong buồng kính, quanh đầy dây điện.
Dưới chân tấm ảnh có dòng chú thích:
“Thí nghiệm tái tạo ký ức – đối tượng L.Khải – thử nghiệm lần cuối.”
Tôi nhìn kỹ khuôn mặt mờ trong ảnh.
Không thể nhầm được. Đó là tôi.
Tôi rời sở trong cơn hoảng loạn. Trong đầu như có hàng trăm giọng nói thì thầm. Tôi lái xe vô định, cho đến khi nhận ra mình đã quay lại con đường Lệ Sơn.
Bầu trời xám xịt, sương dày đến mức không thấy nổi tán cây.
Cánh cổng biệt thự lại mở.
Tôi nhớ rõ mình đã khóa nó hôm qua.
Tôi lặng lẽ bước vào.
Mùi ẩm mốc, bụi, và một thứ gì đó ngọt ngấy như thịt cháy.
Bên trong, trên tường treo một chiếc gương lớn.
Không có trong bản ghi hôm qua. Nó xuất hiện như thể mới được mang đến.
Trên khung gương có dòng chữ khắc sâu:
“Nhìn vào đây, và ngươi sẽ thấy điều mình quên.”
Tôi tiến gần.
Ánh sáng trong phòng mờ đi.
Trong gương, tôi không thấy mình nữa — mà là hình ảnh căn phòng thí nghiệm sáng trưng, tiến sĩ Trần Quân đang thao tác với những dây dẫn, và trên bàn… là thi thể Mai Linh.
Tôi hét lên, nhưng không âm thanh nào phát ra.
Bỗng người trong gương quay đầu lại — không phải tiến sĩ, mà là tôi.
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt trống rỗng.
– Mày nghĩ mày là ai, Khải? – hắn hỏi. – Cảnh sát à? Hay chỉ là ký ức được sao chép?
Hắn giơ tay, áp lên mặt trong của tấm gương. Tôi cũng làm theo, và ngay khi ngón tay chạm vào, mặt kính hóa lỏng, kéo tôi vào.
Tôi rơi vào khoảng tối đặc quánh.
Tiếng đồng hồ lại vang lên.
Lần này, nó không dừng ở 2:17 nữa — mà đếm ngược:
2:16… 2:15… 2:14…
Khi ánh sáng trở lại, tôi đang đứng giữa phòng thí nghiệm năm 1998.
Mai Linh còn sống, đang ngồi đối diện tôi, cười hiền lành như trong bức ảnh bàn làm việc.
– Anh đến rồi à? – cô nói – Hôm nay là ngày cuối thí nghiệm. Bác sĩ bảo chỉ cần anh đồng ý, mọi ký ức của anh sẽ được sao chép.
Tôi lùi lại.
– Sao chép? Anh chưa từng…
– Anh quên rồi. Chính anh đề nghị mà. – Cô nhìn tôi dịu dàng. – Anh nói muốn “sống mãi trong ký ức người khác”.
Tiếng còi báo động vang lên. Căn phòng rung lắc.
Mai Linh biến mất, chỉ còn tiếng vọng:
“Nếu ký ức không thể chết… thì ai mới thật sự sống?”
Tôi choàng tỉnh trong bóng tối.
Mồ hôi ướt đẫm. Tôi lại ở trong xe, ngay trước cổng biệt thự.
Kim đồng hồ chỉ 2 giờ 17 phút.
Tôi bật cửa xe, bước ra, nhưng đường phố xung quanh biến mất. Không còn cây, không còn nhà, chỉ có một khoảng không trắng xóa.
Từ xa, giọng Mai Linh vang lên, xa xăm:
– Anh Khải… lần này, đừng nhìn vào gương nữa…
Tôi quay lại, nhưng cửa biệt thự đã mở.
Trong bóng tối, tấm gương đứng sừng sững giữa phòng.
Và trong đó, phiên bản khác của tôi đang mỉm cười, giơ tay vẫy chào.