ký ức tầng hầm

Chương 10: Những người còn nhớ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời buổi sáng xám như tro. Không còn quảng cáo, không còn ánh đèn xanh. Cả thành phố như vừa tỉnh dậy sau cơn mơ dài — một cơn mơ kéo suốt hàng chục năm.

Tôi — Minh, từng là kỹ sư giám sát hệ thống Mnemosyne, tỉnh dậy giữa phòng thí nghiệm đổ nát.

Xung quanh, những khối máy móc cháy sém, dây cáp tan chảy, vỏ thủy tinh vỡ vụn.

Trên sàn, hàng nghìn chip ký ức rải tung như hạt cát lấp lánh.

Trong im lặng, tôi nghe thấy tiếng trẻ con cười.

Tiếng ấy vang lên đâu đó ngoài hành lang, mỏng như khói, thật như ký ức.

Tôi đứng dậy. Trên tường, dòng chữ viết bằng máu đã khô:

“Chúng ta đã được tự do. – L.A.”

Linh An. Cô gái mang lõi ký ức cuối cùng.

Cô đã hủy Mnemosyne… nhưng để lại điều gì đó nhiều hơn cả sự kết thúc.

Bên ngoài, thành phố không còn giống trước.

Người dân đi lại trong sự ngơ ngác. Họ quên tên đường, quên số nhà, thậm chí quên cả người thân.

Một người phụ nữ ôm đứa bé hỏi tôi:

– Anh có biết đây là đâu không?

Tôi im lặng. Bởi chính tôi cũng chẳng nhớ nổi ngày tháng.

Tin tức phát trên loa cũ kỹ khắp các khu phố:

“Hệ thống dữ liệu toàn cầu đã sụp đổ.

Tất cả ký ức số hóa bị xóa vĩnh viễn.

Những người mất trí tạm thời hãy đến trung tâm phục hồi trí nhớ khu A.”

Giọng nói vô cảm vang khắp nơi, lặp đi lặp lại.

Tôi đi qua quảng trường trung tâm — nơi từng đặt tượng đài M Corporation. Giờ chỉ còn trụ kim loại gãy đôi, đổ bóng xuống nền gạch loang lổ.

Trên đó, có người viết bằng sơn trắng:

“Chúng ta là những người còn nhớ.”

Dưới chân tượng, vài chục người tụ lại quanh đống lửa. Họ nhìn tôi cảnh giác khi tôi đến gần. Một cô gái trẻ đeo kính bảo hộ đứng lên:

– Anh là ai?

– Tôi… từng làm trong dự án Mnemosyne. Tôi còn nhớ mọi thứ.

Mọi ánh nhìn dồn về tôi. Cô gái chậm rãi hỏi:

– Vậy anh biết tại sao chúng ta không quên à?

Tôi gật.

– Vì trong cơ thể mỗi người từng kết nối Mnemosyne vẫn còn lưu vi mảnh sóng ký ức. Khi hệ thống sụp, những mảnh ấy tản ra, chọn ngẫu nhiên vài người làm “bình chứa mới.”

Một người đàn ông trung niên hỏi:

– Vậy… Linh An thì sao? Cô ấy thực sự chết rồi à?

Tôi im lặng.

Trong đầu, ký ức mờ dần hiện ra: ánh sáng trắng tràn khắp tầng hầm, gương mặt cô trước khi tan vào quầng sáng.

– Cô ấy không chết. Cô chỉ… hòa vào ký ức của thế giới.

Đêm đó, tôi ở lại cùng họ — nhóm người tự gọi mình là Kẻ Ghi Nhớ.

Trong căn hầm cũ, họ kể cho tôi nghe những mảnh vụn ký ức họ “nhặt được”.

Một cô gái tóc đỏ nói cô từng mơ thấy biển, dù cả đời chưa từng rời thành phố.

Một cậu bé 10 tuổi thì thỉnh thoảng vẽ được khuôn mặt người phụ nữ tên Linh mà chưa bao giờ thấy.

Một người đàn ông mù lại kể, trong giấc ngủ, ông nghe ai đó thì thầm:

“Đừng để họ xây lại tầng hầm thứ hai.”

Tôi biết đó là dấu hiệu.

Mnemosyne chưa thực sự chết.

Ba ngày sau, tin tức lan đi: chính phủ lâm thời cùng tập đoàn mới mang tên Rebirth công bố dự án “Khôi phục Ký ức Quốc gia.”

Họ mời những người “còn nhớ” hợp tác để tái thiết hệ thống lưu trữ — lần này “an toàn, nhân đạo, và minh bạch hơn.”

Nghe thật quen.

Cũng chính những lời đó, 30 năm trước, Trần Quân từng nói khi khởi động Mnemosyne đầu tiên.

Tôi nhìn dòng người xếp hàng bên trung tâm Rebirth, mỗi người đeo chip mới trên cổ, cười hạnh phúc vì được “nhớ lại.”

Nhưng tôi thấy ánh sáng xanh mờ sau gáy họ — thứ ánh sáng mà tôi biết quá rõ.

Tôi đến tìm cô gái đeo kính bảo hộ — người lãnh đạo nhóm Ghi Nhớ.

– Họ đang dựng lại Mnemosyne. Chỉ thay tên thôi.

Cô cau mày:

– Có bằng chứng không?

Tôi lấy từ túi ra một con chip cũ, vẫn còn sáng lờ mờ.

– Dữ liệu lõi. Phần còn sót lại của hệ thống. Và trong đó… có giọng nói của cô ấy.

Chúng tôi cắm chip vào màn hình cũ. Sau vài giây, âm thanh nhiễu phát ra, rồi giọng nữ vang lên, yếu ớt nhưng rõ ràng:

“Nếu ai còn nghe được giọng tôi… Mnemosyne chưa thực sự tan biến.

Một phần lõi bị sao lưu lên vệ tinh Rebirth.

Họ sẽ dùng ký ức của nhân loại để tạo lại ý thức tập thể.

Nếu ký ức bị điều khiển… con người sẽ không còn là con người nữa.”

Mọi người lặng đi. Cô gái nhìn tôi, giọng thấp:

– Giờ anh muốn làm gì?

Tôi đáp, chậm rãi:

– Chúng ta phải tìm Linh An.

Hành trình bắt đầu từ những tọa độ trong chip — vùng sa mạc phía nam, nơi tín hiệu ký ức còn sót lại.

Cả nhóm mười người, mang theo thiết bị thô sơ, băng qua những cánh đồng cát cháy nắng. Ban đêm, khi nghỉ, ai cũng mơ cùng một giấc mơ: ánh sáng trắng, biển, và tiếng đồng hồ dừng ở 2 giờ 17.

Càng đi, tín hiệu càng mạnh.

Đến ngày thứ sáu, chúng tôi thấy giữa cát hiện ra một cấu trúc hình cầu khổng lồ, chìm nửa trong đất, nửa lộ thiên – trông như… một quả tim bằng thép.

Trên bề mặt có dòng chữ mờ:

“Mnemosyne – Phase 3 Prototype.”

Cô gái đeo kính khẽ rùng mình:

– Họ đã xây thêm tầng hầm thứ ba…

Tôi đặt tay lên vỏ kim loại lạnh ngắt.

Dưới lòng bàn tay, có thứ gì đó đập nhẹ — như nhịp tim.

“Anh đến rồi.”

Tôi giật mình. Giọng nói ấy… Linh An.

Không, không phải âm thanh bên ngoài — nó vang lên trong tâm trí.

“Em chưa biến mất. Chỉ đang nằm sâu trong ký ức của thế giới. Nhưng họ đang đánh thức em để kiểm soát toàn bộ ký ức con người.”

“Em cần anh giúp.”

Tôi nhắm mắt.

– Anh phải làm gì?

“Phá hủy lõi trung tâm bằng ký ức của chính anh – phần anh chưa từng quên: lỗi lầm.”

Một ký ức vụt hiện: tôi — kỹ sư phụ trách sao lưu – chính tôi là người đã bật lại hệ thống dự phòng 27 năm trước, khiến Mnemosyne tồn tại đến bây giờ.

Cơn tội lỗi cuộn lên trong lồng ngực. Tôi quỳ xuống cát.

– Anh hiểu rồi.

Chúng tôi dựng thiết bị nổ plasma tại lõi quả cầu. Khi đồng hồ đếm ngược, tôi nghe trong đầu giọng Linh An khẽ nói:

“Cảm ơn anh, Minh. Khi này kết thúc, mọi ký ức sẽ tự do thật sự. Nhưng anh sẽ quên hết, kể cả em.”

– Không sao. – Tôi thì thầm – Miễn sao thế giới không còn lặp lại.

Ánh sáng bùng lên.

Cát bay mù trời, không còn gì ngoài tiếng nổ dội vào thinh không.

Tôi mở mắt.

Trước mặt là biển. Mặt nước phẳng lặng, trong vắt. Không còn thành phố, không còn đèn, không còn chip.

Chỉ có bầu trời và gió.

Trên cát, có một cô gái tóc dài, mặc váy trắng, ngồi quay lưng lại, đang vẽ lên cát bằng que nhỏ.

Tôi bước đến.

– Em là ai?

Cô quay lại, mỉm cười:

– Em chỉ là một người còn nhớ.

Trong mắt cô, phản chiếu cả bầu trời.

Và ở góc môi ấy — nụ cười của Mai Linh.

Tôi ngẩng nhìn lên. Giữa trời, hàng nghìn luồng sáng bay chậm rãi, như những linh hồn đang tìm về. Không còn đau, không còn tiếng tích tắc.

Tôi khẽ nói:

– Cuối cùng, ký ức cũng đã được tự do.

Cô gái bên cạnh hỏi:

– Anh có nhớ tôi không?

Tôi mỉm cười:

– Không. Nhưng tôi biết… tôi từng yêu em.

Trên bầu trời, một tia sáng xanh vụt qua, kéo theo làn gió ấm. Kim đồng hồ trong tim tôi khẽ dịch chuyển.

2 giờ 18 phút.

Lần đầu tiên, nó không dừng lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×