Gió thổi qua khung cửa bệnh viện, mang theo hơi lạnh và mùi kim loại nhàn nhạt. Tôi mở mắt, cảm giác đầu tiên là im lặng — không tiếng máy móc, không tiếng đồng hồ, không âm thanh nhân tạo nào. Chỉ là khoảng lặng dài vô tận.
Trên cổ, vòng bạc của mẹ vẫn sáng nhè nhẹ, ánh sáng di chuyển như nhịp thở. Bên trong, tôi nghe thấy tiếng thì thầm mơ hồ:
“Nếu con tỉnh dậy, nghĩa là ký ức đã chọn con.”
Tôi ngồi dậy. Trong đầu không chỉ có suy nghĩ của mình, mà là những mảnh ký ức khác – những hình ảnh, giọng nói, cảm xúc không thuộc về tôi. Một người đàn ông nhìn qua khung cửa sổ, tay cầm cuốn sổ da cũ; một người phụ nữ mặc váy trắng đang cười dưới ánh đèn vàng; tiếng tích tắc dừng ở 2 giờ 17 phút.
Tôi biết tên họ.
Lâm Khải. Mai Linh.
Và… tôi biết mình không chỉ là “Linh An” nữa.
Ba ngày sau khi xuất viện, tôi được gọi đến trụ sở M Corporation. Thành phố năm 2052 rực rỡ ánh sáng nhân tạo, nhưng bên dưới những tòa nhà kính khổng lồ là nỗi tĩnh lặng rợn người. Mọi người đi qua nhau với ánh mắt rỗng; họ đeo chip ký ức sau tai, thỉnh thoảng dừng lại vài giây rồi mỉm cười vô hồn.
Trên đường, màn hình quảng cáo phát bản tin:
“Mnemosyne II đã được khôi phục một phần hệ thống lưu trữ.
Dự kiến cuối năm nay, chương trình ‘Trải nghiệm Ký ức Tập thể’ sẽ chính thức ra mắt, cho phép con người chia sẻ cảm xúc và ký ức với nhau.
Giám đốc điều hành – ông Ngọc – phát biểu: ‘Ký ức không còn của riêng ai.’”
Nghe đến cái tên ấy, máu tôi như đông lại.
Ngọc – kẻ đã từng giết chết cả thầy mình lẫn hàng trăm người để nuôi hệ thống.
Giờ hắn lại trở thành người được tung hô như vị cứu tinh.
Khi tôi đến, thư ký dẫn vào tầng cao nhất. Văn phòng rộng, toàn kính, nhìn xuống biển người bên dưới.
Ông Ngọc đứng quay lưng về phía tôi, vẫn chiếc áo blouse trắng, tóc bạc nhưng dáng không hề yếu.
– Cô đến rồi, Linh An. – Ông nói, giọng điềm tĩnh – Tôi biết cô sẽ không thể ở yên.
– Ông muốn gì ở tôi?
– Tôi chỉ muốn… hoàn thiện điều dang dở của mẹ cô.
Tôi siết nắm tay.
– Mẹ tôi đã chết vì Mnemosyne.
– Không. – Ông quay lại, mỉm cười – Cô ấy sống mãi trong cô. Nhờ lõi ký ức mà Lâm Khải đã chuyển, cô đang mang trong mình cả ba người: Linh, Khải và chính cô. Cô là “phiên bản toàn vẹn đầu tiên”.
Tôi lùi một bước.
– Ông điên rồi.
– Điên à? – Ông cười khẽ – Tôi chỉ nhìn xa hơn. Nhờ cô, chúng ta có thể xóa ranh giới giữa người sống và người đã chết. Cô là minh chứng rằng ký ức có thể chuyển hóa thành linh hồn mới.
Ông đặt trước mặt tôi một thiết bị hình cầu trong suốt – Lõi Mnemosyne III.
– Tôi muốn cô kết nối với nó. Không phải để giam giữ ký ức, mà để dẫn dắt chúng. Một vị thần ký ức, Linh An. Không ai chết nữa, chỉ chuyển trạng thái tồn tại.
Tôi nhìn quả cầu, ánh sáng xanh lập lòe bên trong. Trong đầu, giọng của Khải vang lên – khàn, sâu, quen thuộc:
“Đừng tin hắn. Mnemosyne chỉ biết giữ, không biết cho đi.”
Tôi nén hơi thở.
– Tôi cần thời gian, – tôi nói, giọng cố giữ bình tĩnh.
Ngọc gật.
– Dĩ nhiên. Nhưng cô sẽ quay lại. Vì khi đã mang trong mình ký ức của thế giới, cô không thể chịu nổi sự trống rỗng đâu.
Tối đó, tôi về căn hộ cũ của mẹ. Tường phủ bụi, bàn vẽ vẫn còn nguyên, những bản phác thảo dang dở. Trong góc tủ, có một hộp gỗ nhỏ. Tôi mở ra – bên trong là cuốn nhật ký của Lâm Khải, bìa đã sờn.
Trang đầu tiên là dòng chữ mờ:
“Nếu ai đọc được cuốn này, nghĩa là ta đã thất bại. Nhưng hãy nhớ – ký ức không phải để giữ, mà để truyền.”
Tôi đọc suốt đêm. Những dòng chữ run rẩy, viết bằng tay một người tuyệt vọng nhưng vẫn hy vọng:
“Tôi không còn biết đâu là thực. Mỗi lần tỉnh lại, thế giới lại đổi màu, nhưng tiếng của cô ấy vẫn còn. Có lẽ ký ức không muốn chết. Nó đang học cách sống thay chúng ta.”
Tôi khép sổ, bàn tay run lên.
Khải không muốn phá hủy ký ức – anh chỉ muốn nó tự do, không bị giam cầm, không bị lợi dụng.
Tôi mở máy tính, truy cập trái phép vào hệ thống của M Corporation. Màn hình nhấp nháy dòng mã. Trong góc, một thư mục được mã hóa tên B7_REVIVE. Tôi bấm vào.
Hàng trăm đoạn dữ liệu hiện ra – video, bản ghi giọng nói, và… một đoạn đối thoại giữa Ngọc và trợ lý của hắn.
“Tiến trình khởi động lõi mới ra sao?”
“Ổn định, thưa giám đốc. Nhưng lõi hiện phụ thuộc vào tín hiệu sinh học của Linh An.”
“Tốt. Khi cô ta kết nối, ta sẽ trích xuất phần ‘Khải’ và ‘Linh’ ra riêng. Cô ta sẽ chỉ còn là một vỏ rỗng — thần nhân tạo đầu tiên.”
Tôi siết răng, tim đập dồn dập.
Hắn định giết tôi để tạo ra “thần ký ức”.
Sáng hôm sau, tôi tìm đến tầng hầm của tòa nhà. Bảo vệ nhận ra tôi – tôi mỉm cười, nói mình có lệnh kiểm tra hệ thống. Họ để tôi qua.
Thang máy hạ xuống từng tầng, ánh sáng chuyển từ trắng sang xanh rồi tím. Khi cửa mở, tôi bước vào không gian lạnh lẽo quen thuộc – Tầng Hầm Thứ Hai, nơi mọi thứ bắt đầu.
Giữa phòng, lõi Mnemosyne III lơ lửng, ánh sáng xanh đậm như mắt người. Tôi đặt tay lên bề mặt trong suốt. Một giọng nói vang lên trong đầu:
“Xin chào, người mang ký ức. Anh ấy vẫn ở đây.”
– Khải? – tôi gọi.
Giọng anh vang lên, rõ ràng hơn bao giờ hết:
“Anh chưa bao giờ rời đi. Nhưng giờ không còn nhiều thời gian. Nếu em muốn chấm dứt, phải xóa lõi, không để Ngọc kích hoạt.”
– Xóa bằng cách nào?
“Bằng ký ức của chính em.”
Tôi nhắm mắt. Hàng trăm hình ảnh ùa về – mẹ, Khải, biển, tiếng sóng, giọt máu trong phòng thí nghiệm. Nước mắt trào ra, và tôi hiểu: lõi này hoạt động nhờ năng lượng cảm xúc. Chỉ khi ký ức bị buông bỏ, nó mới ngừng hoạt động.
Tôi bắt đầu xóa từng ký ức trong đầu.
Tôi xóa giọng mẹ.
Tôi xóa nụ cười của Khải.
Tôi xóa ánh mắt Linh trong tranh.
Mỗi lần xóa, ánh sáng lõi yếu đi.
Nhưng cũng mỗi lần ấy, tim tôi đau nhói như bị bóc từng mảnh da.
“Đủ rồi, An…” – giọng Khải run lên – “Đừng xóa hết, em sẽ biến mất.”
– Nếu còn em, họ sẽ tiếp tục. Em không muốn thế.
Tôi mỉm cười trong nước mắt.
– Tạm biệt, Khải.
Tôi chạm tay cuối cùng vào lõi. Một tiếng nổ khẽ vang lên, ánh sáng tắt phụt.
Khi tôi mở mắt, xung quanh là màn đêm yên tĩnh. Không còn ánh xanh, không còn máy móc. Chỉ có tôi – và bóng mình phản chiếu trong mặt nước đọng trên sàn.
Một tiếng còi báo động vang xa. Ở trên, Ngọc gào:
– Cô ta đã làm gì vậy?!
Tôi nhìn lên, nở nụ cười bình yên.
– Em chỉ làm điều mà anh ấy không nỡ.
Tầng hầm rung chuyển. Tường nứt, ánh sáng trắng tràn ngập. Mọi thiết bị vỡ vụn, những bóng sáng – ký ức của hàng triệu người – bay ra ngoài, lấp lánh như cơn mưa sao băng.
Trong đầu, giọng Khải vang lần cuối:
“Cảm ơn em.”
Khi tôi tỉnh lại, tôi đang nằm giữa cánh đồng hoa. Không có thành phố, không có tòa nhà, không có tiếng máy. Trên bầu trời, hàng triệu điểm sáng lơ lửng – những ký ức vừa được giải phóng – bay lên cao, biến thành dải ngân hà mới.
Tôi nhìn quanh. Một đứa bé đang ngồi hái hoa. Nó ngẩng lên, mỉm cười với tôi:
– Cô ơi, cháu nhặt được cái này.
Trong tay nó là chiếc vòng cổ bạc, viên đá ở giữa vẫn khắc hình xoáy ốc, nhưng đã tắt ánh sáng.
– Cô biết không? – Đứa bé nói – Mẹ cháu bảo, khi nào thế giới thật sự yên, đồng hồ sẽ không dừng ở 2 giờ 17 nữa.
Tôi khẽ cười, nước mắt rơi mà không biết vì sao.
Trên bầu trời, kim của vầng trăng tròn đang trôi. Không còn tiếng tích tắc, không còn giới hạn. Chỉ là thời gian – thuần khiết và tự do.
Tôi đặt tay lên tim.
“Chúng ta đã nhớ đủ rồi. Giờ là lúc… quên đi một cách bình yên.”