Bầu trời mùa hạ nhuộm sắc hoàng hôn khi cô bước ra khỏi thang máy tầng 18, tay vẫn nắm chặt bộ hồ sơ in trên giấy dày. Mùi nước hoa thanh mát vương trong không khí, ánh sáng chiều xuyên qua lớp kính lớn nơi hành lang kéo dài đến phòng Tổng Giám Đốc.
Cô khựng lại trước cửa kính dày, chỉnh lại cổ áo sơ mi, thở ra một hơi dài. Tim đập mạnh không phải vì sợ buổi phỏng vấn—mà là vì tên trên tấm bảng vàng phía sau cánh cửa đó: DƯƠNG VĨNH PHONG.
Một cái tên gợi cảm giác lạnh lùng, có phần kiêu ngạo, đầy quyền lực. Và... kỳ lạ thay, cô từng nghe đến nó ở một nơi rất không liên quan: hộp đêm hai tháng trước.
“Vào đi.” – Giọng nói trầm, rõ ràng vọng ra từ trong phòng, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
Cô đẩy cửa bước vào. Không gian bên trong sang trọng mà lạnh lẽo, gam màu xám trắng chủ đạo, ngăn nắp đến mức vô hồn. Người đàn ông đang đứng quay lưng về phía cô, mắt nhìn ra thành phố dưới ánh chiều tà.
Áo sơ mi đen vừa người, tay áo xắn lên để lộ cổ tay với chiếc đồng hồ kim loại bạc – một dáng vẻ quá chuẩn cho hình mẫu “tổng tài”.
Anh quay lại, chậm rãi.
Họ chạm mắt nhau.
Và điều đầu tiên khiến cô không thể rời mắt không phải là khuôn mặt điển trai – mà là đôi mắt ấy. Một ánh nhìn như chứa đựng điều gì đó không nói thành lời, sâu và tĩnh. Nó giống hệt ánh mắt người đàn ông trong đêm hôm đó.
Anh không nói gì thêm, chỉ ngồi xuống ghế da phía sau bàn làm việc.
“Ngồi đi.”
Cô gật đầu, đặt hồ sơ lên bàn. Tay vẫn run nhẹ, không phải vì căng thẳng, mà vì trực giác – có điều gì đó không ổn. Như thể cuộc phỏng vấn này... không phải tình cờ.
“Tốt nghiệp loại giỏi. Có kinh nghiệm hai năm ở công ty truyền thông AIA. Lý do nghỉ việc?” – Anh nhìn thẳng vào cô, không biểu cảm.
“Vì… sếp cũ của tôi có vấn đề trong cách làm việc.” – Cô đáp, mắt không chớp.
“Cụ thể là gì?”
“…Anh ta từng chạm vào tôi trong thang máy lúc tăng ca.”
Câu trả lời khiến cả căn phòng như chững lại. Ánh mắt Dương Vĩnh Phong không thay đổi, nhưng cô thấy rõ tay anh gõ nhịp trên bàn chậm lại một nhịp.
“Cô có định kiện không?”
“Tôi có bằng chứng. Nhưng tôi không chọn kiện. Tôi chọn rời đi.”
Anh im lặng một lúc lâu. Rồi lật qua trang cuối hồ sơ.
“Lý do cô chọn công ty tôi?”
Cô nhìn thẳng vào anh. Lần này, không né tránh.
“Vì tôi cần một nơi rõ ràng giữa việc và người. Tôi không cần ai thương hại, chỉ cần một cơ hội.”
Một nụ cười nhếch môi rất nhẹ hiện trên gương mặt Dương Vĩnh Phong – cái kiểu cười rất mỏng, như thể chẳng hề vui, chỉ là đánh dấu một điều thú vị nào đó anh đã tìm thấy.
“Được rồi. Cô được nhận. Phòng làm việc tầng 15. Ngày mai bắt đầu.”
Cô đứng dậy, khẽ cúi đầu.
“Cảm ơn Tổng Giám đốc.”
Cô quay đi, tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì anh gọi lại, giọng trầm thấp nhưng đầy lực kéo:
“Trần Diệp.”
Cô quay lại.
“Dạ?”
“Lần sau nếu gặp tình huống tương tự… cô có thể gọi cho tôi, thay vì im lặng bỏ đi.”
Một khoảnh khắc không ai nói gì. Cô khẽ mím môi, rồi gật đầu.
Phòng làm việc mới, không rộng nhưng ấm cúng. Cô ngồi vào bàn, sắp xếp đồ đạc, kiểm tra máy tính. Vừa khởi động máy thì một tin nhắn hệ thống hiện lên:
“Cuộc họp lúc 9h – phòng họp B3 – có Tổng Giám đốc tham dự.”
Cô khẽ thở ra. Môi cong lên nhẹ.
Chưa bao giờ nghĩ… ngày đầu đi làm lại bắt đầu bằng một ánh nhìn cũ.
Một ánh nhìn của người đàn ông từng kéo cô ra khỏi sàn nhảy hôm đó, ép cô dựa vào tường phía sau nhà vệ sinh và nói:
“Nếu cô không dừng lại, tôi không chắc mình kiểm soát được đến đâu.”