lạc giữa lưng chừng anh

Chương 2: MỘT CUỘC HỌP, HAI ÁNH MẮT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần Diệp bước vào phòng họp lúc 8 giờ 55 phút. Căn phòng dài, ánh sáng trắng dịu mắt, bàn họp hình oval, ghế da được sắp xếp thẳng hàng. Cô chọn một ghế ở góc trái, vừa đủ gần bảng trình chiếu nhưng đủ xa vị trí trung tâm. Không ai chú ý nhiều đến cô – chỉ là một nhân viên mới.

Nhưng ánh mắt của anh, khi bước vào lúc 9 giờ đúng, đã dừng lại nơi cô ngồi.

Chỉ vài giây.

Không ai nhận ra.

Chỉ mình cô – như cảm giác một dòng điện rất nhẹ đi ngang qua cột sống.

Dương Vĩnh Phong ngồi xuống ghế đầu bàn, mặt lạnh tanh. Hôm nay anh mặc sơ mi trắng, cà vạt xám tro, đồng hồ đen tối giản – một phong cách rất... quyền lực. Đôi mắt ấy quét qua từng người như một bản kiểm tra ngầm.

Cuộc họp bắt đầu.

Giọng Trưởng phòng Kế hoạch vang lên trước, sau đó là các báo cáo rải rác từ bộ phận Tài chính và Truyền thông.

Trần Diệp im lặng ghi chép, gương mặt bình tĩnh, nét chữ ngay ngắn.

Đến lượt cô phát biểu – chỉ là phần ghi nhận dữ liệu và đề xuất một vài hướng xử lý đơn giản.

– "Tôi xin phép đóng góp thêm một ý nhỏ cho bảng kế hoạch chi phí truyền thông quý 3..." – cô nói, giọng vừa đủ vang, ánh mắt vẫn hướng về slide trình chiếu.

Mọi người nhìn cô.

Dương Vĩnh Phong cũng nhìn cô.

Ánh mắt anh không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng cô cảm nhận được rõ ràng – một sự chú ý khác biệt. Không phải sự soi mói, không phải phán xét, mà giống như... đánh dấu. Ghi nhận.

Cô nói xong, không ai phản bác. Cũng không ai vỗ tay.

Chỉ có anh, sau ba giây im lặng, gật nhẹ đầu.

– "Ghi nhận. Ý kiến hợp lý."

Một câu rất ngắn. Nhưng với cô, đủ để thở phào.

Cuộc họp kéo dài thêm mười lăm phút. Kết thúc đúng 10 giờ. Mọi người lục tục đứng dậy.

Trần Diệp gom lại tài liệu, đứng dậy cuối cùng. Khi cô vừa thu xếp xong, xoay người bước ra khỏi cửa thì giọng trầm quen thuộc cất lên sau lưng:

– "Trần Diệp, cô ở lại một chút."

Cô khựng lại. Quay đầu.

– "Dạ?"

Mọi người đã rời hết. Cánh cửa đóng lại sau người cuối cùng. Không gian còn lại chỉ có tiếng máy điều hòa và bước chân cô tiến chậm đến gần anh.

Anh vẫn ngồi đó, lật xem bản in kế hoạch.

– "Ý kiến của cô lúc nãy… ai gợi ý?"

– "Không ai cả." – cô đáp. – "Tôi chỉ phân tích từ bảng dữ liệu phòng Truyền thông gửi sang. Có vài khoản chi hơi mơ hồ."

Anh nhìn cô. Cô đứng thẳng, ánh mắt không trốn tránh. Rất khác với cái cách nhiều nhân viên nữ hay cúi đầu trước anh.

Dương Vĩnh Phong ngả nhẹ người vào ghế, tay đan lại trước ngực.

– "Làm tốt lắm."

– "Cảm ơn Tổng Giám đốc."

Cô cúi nhẹ đầu rồi xoay người bước đi.

Khi tay cô vừa đặt lên tay nắm cửa, giọng anh lại vang lên – trầm thấp, kéo dài:

– "Tôi vẫn nhớ cô."

Bàn tay cô dừng lại giữa không trung.

Anh tiếp tục.

– "Đêm ở hộp đêm hai tháng trước. Mùi nước hoa của cô, giọng nói... và ánh mắt nhìn tôi như muốn thách thức."

Cô quay lại, chậm rãi. Ánh sáng từ cửa sổ xuyên qua khiến một nửa khuôn mặt cô chìm vào bóng. Giọng cô bình thản:

– "Tôi cũng nhớ anh. Nhưng tôi không ngờ người đó lại là sếp tương lai của mình."

– "Nếu cô biết từ đầu, cô có còn khiêu khích tôi không?"

Một nụ cười rất nhẹ hiện trên môi cô.

– "Có thể. Có thể không. Nhưng chắc chắn là… tôi sẽ không để anh dễ dàng như vậy."

Dương Vĩnh Phong cười, không thành tiếng. Cô rời khỏi phòng họp, không ngoái đầu.

Phía sau, ánh mắt anh vẫn dõi theo cho đến khi cánh cửa khép lại.


Tối hôm đó – căn hộ của Trần Diệp

Cô ngồi trước laptop, tay gõ báo cáo nhanh gửi nội bộ. Trong góc màn hình, có một tin nhắn từ số máy lạ:

[Số lạ]: Cửa kính văn phòng tôi có thể nhìn xuống được tầng 15. Cô nên kéo rèm nếu không muốn ai thấy chiếc váy ngủ ren đó.

Cô khựng lại. Nhìn về phía cửa sổ căn hộ – kéo rèm ngay lập tức.

Sau vài giây chần chừ, cô trả lời:

[Trần Diệp]: Anh thường soi nhân viên bằng ống nhòm à?

Tin nhắn đến sau ba giây:

[Số lạ]: Không. Chỉ nhìn khi có lý do.

Cô đặt điện thoại xuống bàn. Môi cong lên một nụ cười khó hiểu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.