lạc giữa lưng chừng anh

Chương 8: Những giới hạn bắt đầu mờ nhạt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần trôi qua từ buổi tối ấy. Không ai nhắc lại. Không một tin nhắn vượt giới hạn, không một ánh mắt ám chỉ. An Hạo Minh vẫn đến công ty đúng giờ, làm việc đầy đủ. Trần Lạc vẫn là giám đốc Trần – sắc sảo, chuẩn mực và xa cách.

Nhưng giữa những nhịp sống tưởng chừng bình thường ấy, có một điều đã thay đổi. Là cảm giác. Và những giới hạn.

Sáng thứ Hai, khi bước vào phòng họp để kiểm tra lại kế hoạch tài chính quý, Trần Lạc thấy Hạo Minh đã ngồi sẵn ở cuối bàn, đang kiểm tra lại các file báo cáo trên laptop.

Chào chị – cậu ngẩng đầu, mỉm cười nhã nhặn.

Cô chỉ gật nhẹ, mắt đảo qua tài liệu. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, ánh nhìn của cô dừng lại trên cổ tay cậu – nơi vẫn đeo chiếc đồng hồ dây da đen hôm cô từng vô tình khen: “Hợp với màu da của em.”

Một chi tiết nhỏ, nhưng không qua được mắt cô.

Cuộc họp diễn ra trơn tru. Khi mọi người lần lượt rời khỏi phòng, Hạo Minh đứng dậy đi vòng qua chỗ cô. Cậu đặt một file giấy xuống bàn, giọng bình thản.

Báo cáo chị cần, em đã chỉnh lại vài chỗ. Có gì cứ ghi chú thêm, em sẽ xử lý.

Cô cầm tập hồ sơ, không ngẩng lên. Cậu dừng lại một giây, rồi khẽ nói nhỏ – đủ để chỉ hai người nghe.

Tối thứ Sáu, chị có rảnh không?

Cô ngẩng lên, ánh mắt đầy cảnh giác.

Em mời chị đi ăn. Không liên quan gì đến công việc.

Cô im lặng vài giây. Sau cùng, vẫn là cái gật đầu hờ hững.

Nếu chị không bận.

Thứ Sáu, trời đổ mưa từ chiều. Những vệt nước trượt dài trên kính cửa, khiến cả tòa nhà phủ một màu xám lạnh. Trần Lạc đứng trước gương, váy bút chì ôm gọn vòng eo, áo sơ mi trắng hở cổ – đơn giản nhưng gợi cảm theo cách riêng.

Khi bước ra khỏi sảnh, cô thấy Hạo Minh đứng chờ dưới mái hiên. Cậu cầm sẵn một cây dù, áo sơ mi xám nhạt bị gió thổi nhẹ bay.

Chị lạnh không?

Không. Nhưng nếu còn đứng đây, chắc sẽ ướt hết tóc.

Cậu cười, mở dù. Họ bước cùng nhau đến chiếc xe cậu mượn của bạn – không phải xe máy như lần trước.

Em không muốn chị đi chân cao lội nước.

Câu nói khiến cô bất giác mỉm cười. Dù cô không phải kiểu phụ nữ dễ rung động, nhưng sự tinh tế của cậu cứ âm thầm len vào từng khoảng trống trong tâm trí.

Quán ăn lần này sang trọng hơn – nhà hàng Pháp nhỏ ở tầng cao, tường kính nhìn ra thành phố lấp lánh ánh đèn. Họ ngồi ở góc kín đáo, gọi rượu vang đỏ và vài món nhẹ.

Suốt bữa ăn, họ không nói gì về công việc. Trần Lạc kể vài chuyện thời sinh viên, còn Hạo Minh chỉ nghe, thỉnh thoảng mỉm cười. Cô nhận ra, ở cậu có sự tĩnh lặng đáng ngạc nhiên với một người trẻ – không vồ vập, không vội vàng, mà kiên nhẫn.

Sau khi ăn xong, họ ra ban công hút gió. Cô đứng tựa lan can, ly rượu trong tay.

Hạo Minh tiến lại, đứng cạnh, mắt vẫn nhìn xa xăm.

Chị đã bao giờ nghĩ... nếu chúng ta gặp nhau ở thời điểm khác, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn không?

Cô cười nhẹ.

Không có “nếu” trong đời. Chỉ có “đã” và “sẽ”.

Vậy chị muốn chuyện này “đã” hay “sẽ”?

Cô quay sang nhìn cậu. Trong ánh sáng nhàn nhạt từ đèn ban công, gương mặt cậu hiện rõ – nét trẻ trung nhưng ánh mắt lại sâu hơn tuổi.

Chị không biết. Chị không giỏi đoán trước cảm xúc.

Nhưng chị giỏi điều khiển chúng – cậu nói khẽ.

Lần đầu tiên, cô không đáp. Không phủ nhận, không đồng tình. Chỉ đứng im. Như thể đang cân nhắc.

Đêm đó, khi cậu đưa cô về trước sảnh, trời vẫn mưa lất phất. Cô bước ra khỏi xe, định chào thì cậu mở lời.

Chị...

Cô quay lại. Cậu không nói nữa. Chỉ bước đến gần, rất gần, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

Không vội, không chiếm hữu. Chỉ là một cái chạm dịu dàng – đủ để khiến tim cô đập lệch một nhịp.

Cô không đẩy ra. Cũng không nói gì. Chỉ khẽ gật đầu, rồi quay vào trong.

Cánh cửa thang máy đóng lại. Trần Lạc tựa lưng vào vách, tay vẫn còn cầm chặt túi xách.

Lòng cô rối nhẹ. Không phải vì cậu hôn cô. Mà vì... cô không hề cảm thấy cần phải ngăn điều đó lại.

Và đó chính là lúc, cô biết – giới hạn đã bắt đầu mờ nhạt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.