Lạc lối giữa giấc mộng vĩnh hằng

Chương 1: Những Giấc Mơ Không Tan


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi bắt đầu mơ về nơi đó vào một đêm không có gì đặc biệt.

Không có cơn sốt, không có thuốc an thần, không một giấc ngủ trằn trọc hay mỏi mệt quá sức. Chỉ là đêm đến, tôi nhắm mắt như bao lần khác, và khi mở mắt ra, tôi đứng giữa một vùng đất lạ.

Bầu trời nhuộm màu tím đậm, đặc quánh như mực, loang ra từng vệt như những mảnh kính vỡ đang tan chảy. Dưới chân tôi là một mặt đất phẳng lặng, phản chiếu ánh sáng mờ ảo từ một hành tinh khổng lồ đang lơ lửng phía trên. Nó xoay chậm, không phát sáng, nhưng lại có thứ gì đó từ nó hút lấy ánh nhìn , như thể nó sống, và đang nhìn lại tôi.

Tôi không sợ , tôi không thấy lạnh.. Tôi cũng không thắc mắc mình đến đó bằng cách nào. Mọi thứ đều vô lý, nhưng lại hợp lý đến kỳ lạ, như thể thế giới ấy vẫn luôn đợi tôi, và tôi cuối cùng cũng quay về.

Tôi đi trong im lặng. Không có tiếng bước chân, không có gió, chỉ có nhịp thở của chính mình vang vọng giữa không gian rộng vô tận. Xa xa, tôi thấy một cánh cửa ..một khung gỗ đơn sơ, đứng trơ trọi giữa cánh đồng đen, không gắn vào tường, không có nền móng. Tôi đưa tay chạm vào nắm cửa, nhưng không mở. Đằng sau nó là gì, tôi không biết. Cũng không dám thử.

Rồi tôi tỉnh giấc, lồng ngực vẫn còn dâng lên như vừa bơi từ đáy sâu trở về mặt nước. Ánh sáng buổi sáng len qua rèm cửa, nhợt nhạt và thật đến kỳ lạ. Tôi ngồi trên giường một lúc lâu, tay vẫn run nhẹ. Không phải vì sợ. Mà vì luyến tiếc.

Từ hôm đó, đêm nào tôi cũng quay lại nơi ấy.

Mỗi lần, thế giới mơ ấy lại hiện ra rõ ràng hơn. Những hình ảnh từng mờ nhòe dần sắc nét: những tòa tháp đá xoắn lên bầu trời, những cây cổ thụ mọc ngược từ dưới lòng đất, một dòng sông chảy không tiếng động và phản chiếu không phải bầu trời, mà là một nơi khác...có thể là những gì tôi từng quên.

Ban đầu tôi nghĩ mình chỉ nằm mơ. Nhưng rồi có những dấu hiệu khiến tôi bắt đầu nghi ngờ. Một lần, tôi mơ thấy mình đi ngang một bãi cát ánh xanh. Sáng hôm sau, gót chân tôi có những vết xước nhỏ, còn đầu ngón tay thì lấm bụi lấp lánh như tro sao.

Tôi thử kể lại cho mẹ nghe. Mẹ cười, nói tôi lại đọc tiểu thuyết quá nhiều. Nhưng tôi không còn đọc nữa. Từ lâu rồi, tôi đã không còn đủ tập trung để đọc bất cứ điều gì. Cơ thể mỏi mệt nhanh hơn tôi tưởng. Tâm trí tôi, dường như, đang đi về một nơi khác.

Tôi bắt đầu vẽ lại những gì mình thấy. Mỗi lần tỉnh dậy, tôi ghi chú vội vào mép cuốn sổ khám bệnh: những ký hiệu xoắn ốc, hình dáng của hành tinh trôi nổi kia, vị trí các ngọn tháp kỳ lạ. Dù chỉ là những mảnh vụn, tôi có cảm giác rằng tất cả đều có một trật tự. Một ý nghĩa. Như thể tôi đang lần theo một bản đồ được gửi đến từ chính tâm trí mình.

Tôi không biết mình đang mơ nhiều dần đi, hay tỉnh ít dần lại. Chỉ biết rằng, ranh giới giữa hai thế giới bắt đầu nhạt mờ. Một phần trong tôi sợ hãi điều đó. Nhưng một phần khác... lại thấy nhẹ nhõm.

Ở nơi ấy, tôi không thấy đau. Không thấy mỏi. Chỉ có sự tĩnh lặng, rộng lớn và dịu dàng, như lòng đại dương ôm lấy một mảnh linh hồn lạc lối.

Tôi không biết mình đang đi đến đâu. Nhưng mỗi đêm, tôi vẫn bước. Và hành tinh kia vẫn quay, lặng lẽ theo dõi tôi từ phía trên cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!