lạc vào mùa hạ của em

Chương 1: Gặp Nhau Trong Nắng Hạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa hè ở thành phố chưa bao giờ dịu dàng đến vậy. Những tia nắng vàng lấp lánh xuyên qua tán lá xanh mướt, vẽ những mảng sáng loang trên mặt đường lát gạch cũ. Trong con phố nhỏ gần trung tâm, nơi vẫn giữ lại vẻ cổ kính của những quán café sách, gió thổi nhẹ mang theo mùi sách mới và hương trà thảo mộc. Ở góc quán yên tĩnh, một cô gái đang ngồi, đầu nghiêng về phía cuốn sketchbook mở rộng trước mặt, đôi mắt lấp lánh tập trung.

Nữ chính, Lục Hạ, bàn tay khẽ cầm bút chì, lướt nhẹ trên giấy, phác thảo những đường nét tinh tế cho dự án minh họa mới. Cô là một họa sĩ minh họa trẻ tuổi, ít nói nhưng luôn dành trọn tâm huyết vào từng chi tiết. Căn phòng café không quá đông khách, chỉ vài người đang đọc sách, tiếng nhạc cổ điển nhẹ nhàng trôi giữa không gian ấm áp. Mùi cà phê rang thơm hòa với hương hoa sữa ngoài cửa sổ tạo nên một thứ cảm giác dễ chịu, khiến cô quên cả thời gian.

Bên ngoài, trời trong xanh, nắng chói lấp lánh trên mặt đường. Một chiếc xe đạp chạy ngang, tạo ra những nhịp rung nhẹ dưới nền gạch. Lục Hạ khẽ cau mày, hạ bút để nhìn ra cửa sổ. Một cơn gió bất ngờ thổi qua, làm tóc cô bay nhẹ. Cô thở dài, nhưng trong lòng lại có chút thoải mái lạ thường – như thể cả thành phố này đang dành riêng cho cô một khoảnh khắc bình yên.

Bỗng nhiên, tiếng động lạ vang lên từ cửa quán. Một chàng trai bước vào, dáng người cao, phong thái tự tin, ánh mắt tinh nghịch. Nam chính, Đàm Thư, đang nở một nụ cười không rõ lý do, nhìn quanh quán như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó đặc biệt. Anh là một photographer nổi tiếng trong giới nghệ thuật, điềm tĩnh nhưng đôi khi hơi tinh nghịch, khiến mọi người không thể đoán nổi suy nghĩ của anh.

Ngay khi Đàm Thư bước qua khu vực của Lục Hạ, ánh mắt họ chạm nhau. Cô khẽ giật mình, vội thu bút lại, không khỏi tự hỏi: “Người này… sao lại có dáng vẻ quen thuộc đến vậy?” Trong khi đó, anh nheo mắt, nụ cười vẫn thường trực trên môi, nhưng ánh mắt anh lóe lên một tia tò mò đặc biệt khi nhìn thấy cô – cô gái ngồi một mình giữa những tấm giấy trắng, nét mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một vẻ mềm mại khó nắm bắt.

Một vài khoảnh khắc yên lặng trôi qua, chỉ còn tiếng nhạc cổ điển và tiếng lật trang sách. Rồi, như một định mệnh, Đàm Thư khẽ hắng giọng:

“Xin lỗi… có thể ngồi đây một lát được không?”

Lục Hạ nhíu mày, ngẩng lên nhìn. Cô hơi do dự, nhưng nhìn khuôn mặt điển trai, nụ cười duyên dáng của anh, cô vẫn gật đầu. “À… được.” Giọng cô nhỏ nhẹ, nhưng có phần cứng nhắc.

Anh kéo ghế, ngồi xuống đối diện cô, đặt chiếc máy ảnh chuyên nghiệp trên bàn. “Mình là Đàm Thư, photographer. Hôm nay đến đây để… thử chụp vài bức ảnh phong cảnh. Còn cô, là họa sĩ?”

Lục Hạ gật đầu, ánh mắt vẫn chưa rời cuốn sketchbook. “Lục Hạ. Mình… đang vẽ một dự án minh họa.”

“Thật sao?” Đàm Thư nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên sự hứng thú. “Vậy thì chúng ta có lẽ sẽ hợp tác với nhau… không biết cô có muốn thử chụp vài bức ảnh cho dự án của mình không?”

Lục Hạ khẽ giật mình, không ngờ lời đề nghị lại bất ngờ như vậy. Cô chưa từng gặp một photographer nổi tiếng nào lại chủ động tiếp cận mình. Nhưng nhìn ánh mắt chân thành và nụ cười thoải mái của anh, cô bỗng cảm thấy tin tưởng lạ thường.

“Ừ… có thể thử xem sao,” cô trả lời, giọng nhẹ nhàng nhưng không che giấu sự tò mò.

Khoảnh khắc này, giữa tiếng nhạc nhẹ nhàng, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, hai con người xa lạ nhưng dường như đã tìm thấy nhau trong một khoảnh khắc đặc biệt. Chiếc máy ảnh của anh lấp lánh dưới ánh nắng, và những đường nét trên giấy của cô như đang hòa nhịp với nhau.

Đàm Thư đứng lên, chỉnh máy ảnh, ánh mắt dõi theo từng nét vẽ của Lục Hạ. “Cô vẽ rất đẹp… từng đường nét đều có hồn,” anh nhận xét, giọng trầm ấm.

Lục Hạ đỏ mặt, khẽ lẩm bẩm: “Cảm… cảm ơn.” Cô không biết tại sao, nhưng tim mình lại đập nhanh hơn bình thường.

Một lúc sau, anh rút điện thoại ra, mở ứng dụng chỉnh màu, và nói: “Nếu cô đồng ý, mình muốn thử chụp một vài bức ảnh kết hợp với bản vẽ của cô. Mình nghĩ sẽ rất… thú vị.”

Cô cân nhắc một lúc, rồi gật đầu. “Được, thử xem sao.”

Đàm Thư nở nụ cười, ánh mắt rực sáng như ánh mặt trời mùa hạ chiếu qua ô cửa. “Tuyệt! Chúng ta sẽ tạo ra một vài điều bất ngờ.”

Cả hai bắt đầu làm việc. Cô vẽ, anh chụp. Những khoảnh khắc vô tình, khi ánh mắt họ chạm nhau, khi bàn tay cô vô tình vươn ra lấy bút, gần với tay anh, khiến tim họ như nhảy theo nhịp. Quán café yên tĩnh, tiếng nhạc, ánh nắng, mùi trà… tất cả tạo nên một bức tranh sống động, vừa hiện thực vừa mơ màng.

Trong khi làm việc, Đàm Thư thỉnh thoảng trêu chọc cô, hỏi vài câu hài hước về cách chọn màu, về hình dáng đường nét. Lục Hạ vừa bực vừa thấy thú vị, không biết nên khó chịu hay cười. Mỗi câu đùa, mỗi ánh mắt vô tình chạm nhau đều khiến trái tim cô nhói lên một cảm giác lạ kỳ – vừa tò mò vừa háo hức.

Khoảng vài giờ sau, khi ánh nắng bắt đầu dịu dần, chiếu những tia vàng nhạt qua cửa sổ, hai người ngồi nhìn thành quả của mình. Những bức vẽ hòa cùng những tấm ảnh, tạo thành một tổng thể vừa sống động vừa tinh tế.

“Cô thấy sao?” Đàm Thư hỏi, mắt nhìn cô đầy mong đợi.

Lục Hạ nhìn những tấm ảnh, những nét vẽ, rồi quay sang anh, mỉm cười. “Rất đẹp… hơn cả mình tưởng.”

Anh nở nụ cười hài lòng, kéo ghế lại gần hơn một chút, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ. “Mình nghĩ… đây mới chỉ là khởi đầu.”

Trong khoảnh khắc ấy, giữa ánh nắng mùa hè, café sách, tiếng nhạc nhẹ, hai trái tim xa lạ dường như bắt đầu cùng nhịp đập. Một mùa hè, một nụ cười, một ánh mắt – tất cả đều hứa hẹn những điều bất ngờ phía trước.

Và Lục Hạ biết, hôm nay, cô đã gặp một người có thể thay đổi nhịp điệu bình yên của cuộc sống mình, theo cách mà cô chưa từng nghĩ tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×