Ngày hôm sau, Lục Hạ thức dậy với một cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra con phố nhỏ dưới ánh nắng sớm, nhấm nháp tách trà thảo mộc ấm áp. Hình ảnh Đàm Thư hôm qua vẫn in sâu trong tâm trí cô: nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tinh nghịch, cách anh nhìn những bức vẽ như đang khám phá một kho báu bí mật. Cảm giác lạ lùng này khiến tim cô vừa hồi hộp vừa nhói nhẹ, đồng thời khuôn mặt cũng không khỏi đỏ lên vì tự nhủ rằng mình thật nhạy cảm.
Cô đặt cuốn sketchbook lên bàn, nhìn những đường nét còn dang dở. “Có lẽ mình sẽ phải làm việc với anh ấy thật rồi,” cô nghĩ, vừa hồi hộp vừa hứng thú. Sự lo lắng xen lẫn tò mò khiến cô không khỏi nhanh tay hoàn thiện một vài chi tiết nhỏ trước khi ra studio.
Studio nghệ thuật mà họ hẹn gặp nằm trong khu phố cổ, rộng rãi với ánh sáng tự nhiên tràn qua những ô cửa kính lớn. Sàn gỗ bóng loáng phản chiếu ánh sáng, tường trang trí bằng các bức ảnh nghệ thuật và những khung tranh trắng tinh. Không gian lý tưởng để vừa vẽ vừa chụp ảnh, nơi mà nghệ thuật dường như thở trong từng nhịp. Lục Hạ bước vào, tay cầm túi vải đựng bút vẽ, mắt lướt qua từng chi tiết trong studio. Mọi thứ đều đẹp hơn những gì cô tưởng tượng, và lòng cô bỗng thấy nhẹ nhõm hơn.
Đàm Thư đã có mặt từ trước, đứng chỉnh một số thiết bị. Nụ cười tươi tắn và ánh mắt tinh nghịch của anh vẫn khiến tim Lục Hạ nhói lên một chút. “Chào buổi sáng, Lục Hạ,” anh chào, giọng ấm áp nhưng tràn đầy năng lượng. “Hôm nay chúng ta sẽ tạo ra những bức tranh sống động nhất.”
Lục Hạ khẽ mỉm cười, nhưng vẫn giữ một chút nghiêm nghị. “Ừ… mình cũng hy vọng như vậy,” cô trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh không trả lời gì thêm, chỉ nheo mắt nhìn cô đầy hứng thú rồi nhanh chóng sắp xếp lại các thiết bị.
Cô mở cuốn sketchbook, ngồi vào bàn, bắt đầu phác thảo những nét vẽ đầu tiên. Tay cô di chuyển nhịp nhàng, tập trung tuyệt đối, nhưng không quên ánh mắt luôn dõi theo ánh sáng và góc nhìn trong studio. Đàm Thư đứng gần, quan sát từng nét vẽ, thỉnh thoảng cúi xuống chỉnh ánh sáng, rồi lại khẽ trêu chọc: “Cô có biết nếu thêm chút ánh sáng vàng nhạt ở góc phải, bức tranh sẽ sống động hơn không?”
Lục Hạ nhíu mày, giọng hơi nghiêm nghị: “Anh… biết gì về màu sắc của mình chứ?” Nhưng trong lòng, cô không khỏi thấy thú vị. Đàm Thư cười, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch. “Mình không phải chuyên gia, nhưng mắt mình phản ứng tốt với những gì đẹp. Và cô… rất đẹp khi vẽ.”
Câu nói khiến Lục Hạ đỏ mặt, cúi đầu xuống, không biết nên khó chịu hay cười, nhưng cảm giác trong lòng lại khó tả – vừa xấu hổ vừa hạnh phúc. Hai con người xa lạ dường như đang tìm thấy nhau qua những đường nét, ánh mắt và nhịp thở của khoảnh khắc này.
Trong lúc làm việc, khó khăn bắt đầu xuất hiện. Lục Hạ muốn mọi thứ hoàn hảo, từng chi tiết đều phải đúng vị trí, còn Đàm Thư thích sự tự nhiên, linh hoạt, để ánh sáng và cảm xúc lên tiếng. “Cô muốn bức tranh này quá hoàn hảo,” anh nhận xét, nheo mắt. “Nhưng nghệ thuật cũng cần chút tự do, chút bất ngờ.”
“Anh không hiểu,” cô trả lời, hơi bực. “Một chi tiết sai thôi cũng làm hỏng cả tổng thể.”
Đàm Thư cười, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng. “Đừng lo. Nếu cô tin mình, mình sẽ giúp bức tranh sống động mà vẫn giữ được tinh thần của cô.”
Khoảnh khắc gần gũi xuất hiện khi Lục Hạ vươn tay lấy màu, tay chạm nhẹ vào tay anh. Cả hai dừng lại một giây, nhìn nhau, rồi nhanh chóng rút tay, nhưng ánh mắt và nụ cười thoáng qua khiến trái tim cả hai như nhảy theo nhịp. Đàm Thư khẽ nói, giọng trầm ấm: “Cô vẽ đẹp hơn mình tưởng.” Cô lẩm bẩm, “Cảm… cảm ơn,” ánh mắt vừa xấu hổ vừa ngại ngùng.
Buổi trưa trôi qua trong không gian tĩnh lặng nhưng ấm áp. Lục Hạ mở hộp cơm mang theo, còn Đàm Thư ngồi đối diện, quan sát cô ăn với vẻ tò mò nhưng không xâm phạm. “Cô thường mang cơm theo sao?” anh hỏi.
“Ừ… mình thích tự nấu, an toàn hơn,” cô trả lời, nụ cười nhẹ.
“May mà có cơm của cô hôm nay, nhìn thôi cũng thấy ngon,” anh trêu, khiến cô đỏ mặt nhưng không khỏi cười. Không khí giữa họ dần gần gũi, thân thiện, như đã quen nhau từ lâu.
Buổi chiều, khi ánh nắng nghiêng vàng, Đàm Thư quyết định thử một số bức ảnh kết hợp với chi tiết trong tay, ánh mắt và nụ cười của Lục Hạ. “Đừng căng thẳng, hãy tự nhiên,” anh nhắc, giọng dịu dàng nhưng tràn năng lượng. Cô hít một hơi sâu, thả lỏng cơ thể. Khi cô cười, ánh mắt sáng lên, Đàm Thư nhanh tay ghi lại khoảnh khắc đó. “Đẹp… thật đẹp,” anh thốt lên, nhưng như nói với chính khoảnh khắc, không phải với ai.
Khi mặt trời bắt đầu tắt, ánh sáng vàng nhạt phủ lên studio, họ đứng nhìn lại thành quả hôm nay: những bức tranh kết hợp ảnh sống động, tinh tế, đầy cảm xúc. “Cô thấy sao?” anh hỏi, ánh mắt mong đợi.
Lục Hạ nhìn từng bức, rồi nhìn anh, mỉm cười: “Rất… hoàn hảo. Hơn cả mình tưởng tượng.”
Anh mỉm cười, nụ cười như nắng hè cuối ngày. “Mình nói rồi mà, hôm nay mới chỉ là khởi đầu.”
Cô gật đầu, lòng rộn ràng. Một ngày hợp tác tưởng chừng chỉ là công việc, lại trở thành khởi đầu của một câu chuyện mới – câu chuyện về hai con người xa lạ, bắt đầu cảm nhận nhau qua từng nhịp tim, từng ánh mắt, từng nụ cười. Mùa hè này, không chỉ là nắng vàng rực rỡ, mà còn là khởi đầu ngọt ngào đầy hứa hẹn.