Sáng hôm sau, Lục Hạ thức dậy với tâm trạng phấn khởi. Cơn ghen mơ hồ hay mâu thuẫn nhỏ từ hôm qua đã hoàn toàn tan biến. Thay vào đó là cảm giác hứng khởi, háo hức: hôm nay, cô và Đàm Thư sẽ có một ngày dã ngoại ngoài trời, vừa để thư giãn, vừa để tạo ra những bức ảnh và phác thảo mới.
Cô nhấm nháp tách trà nóng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng, làm tâm trạng cô dịu lại. Lục Hạ gói sketchbook, màu vẽ và máy ảnh nhỏ vào ba lô, kiểm tra mọi thứ một lần cuối. Cô mỉm cười: “Hôm nay sẽ rất tuyệt.”
Khi đến điểm hẹn, Đàm Thư đã đứng sẵn, chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, ánh mắt sáng rực nhưng vẫn dịu dàng. Anh cầm một giỏ picnic nhỏ, nụ cười tinh nghịch trên môi:
“Chào buổi sáng, Lục Hạ! Hôm nay chúng ta sẽ có một ngày thật đặc biệt. Không chỉ chụp ảnh và vẽ, mà còn có thời gian nghỉ ngơi, ăn uống và… tận hưởng mùa hè.”
Cô gật đầu, ánh mắt lấp lánh: “Ừ… mình cũng háo hức lắm.”
Anh tiến lại gần, nhấc ba lô của cô lên để cô không phải vác quá nặng: “Để mình giúp cô. Chúng ta sẽ đi bộ một quãng nhỏ đến hồ, nơi ánh sáng tự nhiên đẹp nhất.”
Cảm giác gần gũi từ hành động nhẹ nhàng này khiến tim Lục Hạ rung động. Cô không nói gì, chỉ mỉm cười và nắm tay anh khi họ bắt đầu di chuyển.
Trên đường đi, ánh sáng mùa hè chiếu xuyên qua tán lá, tạo thành những mảng sáng nhảy múa trên mặt đất. Họ đi bên nhau, vừa trò chuyện vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
“Cô có thấy mùa hè ở đây thật đặc biệt không?” Đàm Thư hỏi, ánh mắt dịu dàng.
Lục Hạ gật đầu, mắt lấp lánh: “Rất đẹp… và mình cũng thấy hôm nay thật đặc biệt.”
Anh mỉm cười, ánh mắt rực sáng: “Cảm giác đặc biệt ấy… chúng ta sẽ cùng nhau ghi lại trong tranh và ảnh, để khi nhìn lại, còn nhớ về ngày hôm nay.”
Cô đỏ mặt, tim nhói lên vì cảm giác vừa ngọt ngào vừa rung động.
Khi đến hồ, họ chọn một bãi cỏ rộng rãi, nơi ánh sáng chiếu xuống mặt nước tạo thành những tia sáng lung linh. Đàm Thư dựng chân máy, chuẩn bị máy ảnh, còn Lục Hạ trải tấm vải picnic, đặt sketchbook và màu vẽ lên.
Buổi dã ngoại bắt đầu bằng việc họ thử nghiệm những góc chụp sáng tạo. Đàm Thư hướng dẫn cô cách điều chỉnh ánh sáng, nhưng vẫn giữ khoảng cách tinh tế để cô cảm thấy thoải mái. Khi Lục Hạ quay đầu nhìn anh, ánh mắt họ gặp nhau, tim cô nhói lên vì rung động tinh tế nhưng mạnh mẽ.
Một lần, gió thổi mạnh làm tóc cô bay vào mặt. Anh nhanh tay vuốt lại, ánh mắt dịu dàng:
“Cô… cẩn thận, gió mùa hè hơi mạnh.”
Cô đỏ mặt, nhưng không né tránh. Thay vào đó, cô cười nhẹ: “Cảm ơn anh… Đàm Thư.”
Khoảnh khắc ấy kéo dài, chỉ còn ánh sáng vàng, gió nhẹ và cảm giác gần gũi, khiến cả hai như đứng trong một bức tranh sống động.
Buổi trưa, họ thưởng thức món ăn picnic mà Đàm Thư chuẩn bị. Anh lấy ra bánh mì, trái cây và nước ép hoa quả, chia đều ra cho cô. Cô nhìn anh, ánh mắt ngạc nhiên và cảm kích:
“Anh… chuẩn bị hết tất cả sao?”
Anh mỉm cười tinh nghịch: “Tất nhiên rồi. Một ngày dã ngoại mà thiếu những thứ này thì không trọn vẹn.”
Cô cười, ánh mắt lấp lánh, lòng rộn ràng. Khoảnh khắc này vừa thân mật vừa ngọt ngào, khiến trái tim cô rung động.
Sau khi ăn xong, họ tiếp tục buổi sáng tạo nghệ thuật. Lục Hạ phác thảo chi tiết, trong khi Đàm Thư chụp ảnh, nhưng đôi khi họ cùng nhau đứng trước khung cảnh đẹp, ánh mắt gặp nhau, cười, thậm chí vô tình chạm tay khi cùng nhặt một bức tranh rơi.
Những khoảnh khắc tưởng chừng ngắn ngủi, nhưng lại khiến họ càng hiểu nhau hơn, tạo ra chemistry tinh tế mà độc giả dễ dàng cảm nhận.
Một bất ngờ nhỏ xảy ra khi một con vịt bơi ra gần bờ hồ, làm Lục Hạ giật mình và thả sketchbook xuống cỏ. Anh nhanh chóng đến, vừa giữ tay cô, vừa nhặt sketchbook:
“Không sao đâu, chỉ là một con vịt thôi. Cô không sao chứ?”
Cô cười, hơi đỏ mặt: “Ừ… không sao. Nhưng anh… sao lúc nào cũng nhanh nhẹn vậy?”
Anh nắm tay cô nhẹ nhàng: “Vì mình luôn muốn bảo vệ cô, Lục Hạ.”
Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể cô. Cô không né tránh, chỉ mỉm cười dịu dàng. Khoảnh khắc ấy kéo dài, ánh sáng chiều vàng nhạt chiếu lên mái tóc, tạo nên khung cảnh lãng mạn.
Buổi chiều, khi ánh sáng bắt đầu nghiêng, họ ngồi dựa lưng vào nhau, nhìn mặt hồ phản chiếu ánh sáng vàng. Đàm Thư đặt tay lên vai cô, ánh mắt dịu dàng:
“Hôm nay thật tuyệt vời… cảm giác như chúng ta đang cùng nhau ghi lại một bức tranh sống động của mùa hè.”
Cô tựa vào anh, tim đập nhanh: “Ừ… mình cũng nghĩ vậy. Hôm nay… rất ngọt ngào.”
Anh mỉm cười, khẽ cúi xuống, để lông mũi chạm nhẹ vào tóc cô: “Ngọt ngào… nhưng còn chưa hết đâu. Chúng ta sẽ có nhiều khoảnh khắc hơn nữa.”
Cô cảm nhận được sự thân mật và tin tưởng lan tỏa, lòng rộn ràng, ánh mắt họ chạm nhau trong một khoảnh khắc dài.
Khi mặt trời dần lặn, họ cùng nhau gói đồ, chuẩn bị trở về. Đi trên con đường nhỏ ven hồ, họ nắm tay nhau, ánh sáng vàng cuối ngày chiếu lên mặt, mái tóc, và nụ cười.
“Cảm giác hôm nay… thật sự đặc biệt,” Lục Hạ nói, giọng nhỏ nhẹ.
Đàm Thư nhìn cô, ánh mắt rực sáng: “Đúng vậy. Và mình tin rằng, từ hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra nhiều ngày ngọt ngào hơn nữa.”
Cô mỉm cười, lòng rộn ràng. Một ngày tưởng chừng chỉ là dã ngoại, giờ đây đã trở thành bước tiến quan trọng trong mối quan hệ của họ. Mỗi khoảnh khắc, mỗi nụ cười, ánh mắt đều chứa đựng tình cảm tinh tế, ngọt ngào và mạnh mẽ.
Buổi tối, khi trở về, họ ngồi bên nhau, xem lại những bức ảnh và tranh đã tạo ra. Mỗi bức tranh, mỗi bức ảnh đều chứa đựng cảm xúc, sự gắn kết và tình cảm nảy nở tinh tế giữa họ.
“Cô thấy sao?” Đàm Thư hỏi, ánh mắt đầy mong đợi.
Lục Hạ nhìn từng bức, rồi nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ: “Rất… hoàn hảo. Hơn cả mình tưởng tượng. Và… hôm nay, mình nhận ra rằng, tình cảm giữa chúng ta thật sự tinh tế nhưng mạnh mẽ.”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Đúng vậy. Và mình tin rằng, từ hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra nhiều khoảnh khắc đẹp đẽ hơn nữa, không chỉ là công việc mà còn là cuộc sống.”
Cô gật đầu, lòng rộn ràng. Ngày dã ngoại tưởng chừng chỉ là giải trí, giờ đây đã trở thành bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ của họ. Tình cảm vừa ngọt ngào, vừa tinh tế, đang nảy nở mạnh mẽ, hứa hẹn một mùa hè đầy ánh sáng, màu sắc và rung động.