Sáng hôm sau, thành phố chìm trong ánh nắng dịu của mùa hè. Lục Hạ đứng trước cửa sổ, tay cầm tách trà, mắt lơ đãng nhìn dòng xe qua lại. Buổi tối hôm qua vẫn hiện lên rõ rệt trong tâm trí cô: ánh đèn vàng, gió nhẹ thổi qua mái tóc, và ánh mắt dịu dàng nhưng tinh nghịch của Đàm Thư.
Cô mỉm cười nhẹ, lòng cảm thấy ấm áp. Nhưng đồng thời, một chút lo lắng xuất hiện: liệu cảm xúc của cô và anh có thể duy trì sự cân bằng, khi công việc và những tình huống bên ngoài có thể tạo ra hiểu lầm mới?
Khi đến studio, cô thấy Đàm Thư đã có mặt, đang kiểm tra thiết bị. Anh nhìn thấy cô, nụ cười rạng rỡ hiện trên khuôn mặt.
“Chào buổi sáng, Lục Hạ! Hôm nay, mình nghĩ chúng ta sẽ thử làm một dự án nhỏ ngoài trời, nơi ánh sáng tự nhiên pha trộn với màu sắc mùa hè. Cô có sẵn sàng không?”
Cô gật đầu, giọng nhẹ nhàng: “Ừ… mình sẵn sàng.”
Anh tiến lại gần, ánh mắt tinh nghịch nhưng vẫn dịu dàng: “Hôm nay sẽ rất thú vị. Nhưng mình muốn cô chuẩn bị tinh thần, vì có thể sẽ gặp vài bất ngờ.”
Lục Hạ nhướn mày, hơi tò mò: “Bất ngờ gì vậy?”
Đàm Thư chỉ cười, không nói thêm, để lại một khoảng bí ẩn khiến cô vừa hồi hộp vừa hứng thú.
Họ di chuyển đến một công viên nhỏ, nơi ánh sáng mùa hè chiếu xuyên qua tán cây, tạo thành những mảng sáng lung linh trên mặt đất. Khi đến nơi, họ phát hiện một nhóm nhiếp ảnh gia trẻ đang chuẩn bị buổi workshop ngay gần đó.
Lục Hạ hơi lo lắng, ánh mắt thoáng hiện sự e ngại: “Anh… có chắc là ổn không? Họ có thể… ảnh hưởng tới công việc của chúng ta.”
Đàm Thư cười nhẹ, nắm tay cô: “Đừng lo. Chỉ cần chúng ta tập trung, họ sẽ không làm phiền đâu. Và biết đâu… họ còn học được vài điều thú vị từ chúng ta.”
Cô hít sâu, gật đầu. Nhưng trái tim vẫn nhói lên khi thấy anh thoải mái cười đùa với nhóm nhiếp ảnh, ánh mắt thân thiện nhưng khiến cô bất giác cảm thấy ghen mơ hồ.
Buổi sáng trôi qua với nhịp độ chậm rãi. Lục Hạ tập trung phác thảo chi tiết, còn Đàm Thư chụp ảnh, đồng thời hướng dẫn cô điều chỉnh ánh sáng và tư thế. Nhưng trong lòng cô, những khoảnh khắc anh cười đùa với nhóm khác vẫn hiện lên, khiến cô đôi khi lạc nhịp.
Một lần, khi cô cúi xuống phác thảo, Đàm Thư nhẹ nhàng chạm vào tay cô để chỉ một chi tiết nhỏ. Ánh mắt họ gặp nhau, nhưng Lục Hạ vội rụt lại, tim đập nhanh. Anh nhận thấy sự căng thẳng trong cơ thể cô, ánh mắt lóe lên vẻ lo lắng:
“Lục Hạ… có chuyện gì sao?”
Cô lắc đầu, giọng nhỏ: “Không… không có gì đâu.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn tinh nghịch: “Nếu cô không nói, mình sẽ phải tự đoán rồi đấy.”
Cô chỉ cười nhẹ, lòng vừa bối rối vừa ấm áp.
Buổi trưa, họ nghỉ chân dưới bóng cây, nhâm nhi đồ ăn nhẹ. Lục Hạ cố gắng trò chuyện bình thường, nhưng trong lòng vẫn còn chút gợn nhẹ: những cảm xúc khó tả, vừa ghen tị, vừa tò mò, vừa háo hức.
Đàm Thư nhìn cô, giọng trầm ấm: “Cô im lặng quá đấy. Có chuyện gì à?”
Cô hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh: “Không… chỉ là… mình hơi mệt thôi.”
Anh nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Nếu mệt, mình sẽ nghỉ một chút. Không sao đâu.”
Cô cảm thấy trái tim ấm áp, nhưng cũng hơi bối rối. Khoảnh khắc ấy vừa thân mật vừa tinh tế, nhưng cũng tạo ra một tension nhẹ, khiến độc giả cảm nhận rõ sự rung động trong mối quan hệ giữa họ.
Buổi chiều, khi ánh nắng chiếu nghiêng, Đàm Thư quyết định thử một số góc chụp sáng tạo hơn, kết hợp ánh mắt, nụ cười và cử chỉ của Lục Hạ. Anh hướng dẫn cô đứng vào ánh sáng, nhưng vẫn giữ khoảng cách tinh tế, để cô cảm thấy thoải mái.
Khi cô quay đầu nhìn anh để hỏi điều gì đó, ánh mắt họ chạm nhau, và cả hai cùng cười. Một khoảnh khắc tưởng chừng ngắn ngủi, nhưng lại đầy cảm xúc. Lục Hạ nhận ra rằng, những mâu thuẫn nhỏ, những hiểu lầm mơ hồ, giờ đây chỉ còn là dấu vết của quá khứ, và tình cảm giữa họ đang phát triển mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều suôn sẻ. Một cơn gió bất ngờ thổi mạnh, làm các trang giấy trong sketchbook của cô bay tứ tung. Cô vội chạy theo nhặt, nhưng một vài trang bị rách nhẹ. Lục Hạ hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn khó chịu.
Đàm Thư nhanh chóng đến gần, giúp cô nhặt lại các trang giấy: “Không sao đâu, chỉ là giấy thôi. Cô đừng lo.”
Cô nhìn anh, ánh mắt vừa ngại ngùng vừa cảm kích: “Cảm ơn anh… Đàm Thư.”
Anh cười, ánh mắt rực sáng: “Được rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục nhé. Và lần này, mình sẽ giúp cô giữ các trang cẩn thận hơn.”
Khoảnh khắc ấy, họ vừa làm việc vừa trò chuyện, vừa cười, vừa giúp đỡ nhau. Những bất ngờ nhỏ, mâu thuẫn nhẹ, đã trở thành chất xúc tác để tình cảm giữa họ thêm gắn kết và tinh tế.
Buổi tối, khi ánh nắng dần tắt, họ đứng nhìn lại những bức ảnh và tranh đã tạo ra trong ngày. Mỗi bức tranh, mỗi bức ảnh đều chứa đựng cảm xúc, sự tinh tế và tình cảm nảy nở giữa họ.
Đàm Thư nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Cô thấy sao về ngày hôm nay?”
Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Rất… đặc biệt. Và… mình nhận ra rằng, dù có bất ngờ hay mâu thuẫn nhỏ, thì sự tin tưởng và tình cảm luôn giúp chúng ta vượt qua.”
Anh nắm tay cô, ánh mắt rực sáng: “Đúng vậy. Và mình tin rằng, từ hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra nhiều khoảnh khắc đẹp đẽ hơn nữa, không chỉ là công việc mà còn là cuộc sống.”
Cô gật đầu, lòng rộn ràng. Một ngày tưởng chừng chỉ là công việc, giờ đây đã trở thành bước tiến quan trọng trong mối quan hệ của họ. Những bất ngờ và mâu thuẫn nhỏ chỉ khiến tình cảm thêm tinh tế, ngọt ngào, và mạnh mẽ hơn.
Mùa hè này, ánh nắng không chỉ chiếu rọi trên công viên hay studio, mà còn soi sáng trái tim Lục Hạ và Đàm Thư, hứa hẹn một câu chuyện đầy ánh sáng, màu sắc và cảm xúc, nơi mọi hiểu lầm nhỏ sẽ được hóa giải, và tình cảm nảy nở từng ngày.