Khải tỉnh dậy với một cơn đau đầu như búa bổ và cảm giác ướt át, lạnh lẽo bao trùm. Anh cố mở mắt, nhưng ánh sáng vàng rực rỡ xuyên qua tán lá dày khiến anh nhíu mày. Xung quanh là một khu rừng nhiệt đới kỳ lạ, những loại cây anh chưa từng thấy, hoa nở to bằng đầu người, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào, nồng nàn đến mức khiến hô hấp trở nên nặng nhọc.
Anh cố gắng nhớ lại. Chiếc máy bay nhỏ đưa anh đến dự án khảo cổ đã gặp sự cố trong một cơn bão kinh hoàng. Sau đó là sự tĩnh lặng... và bóng tối.
Khải vịn vào một thân cây, cố gắng đứng dậy. Anh là một kỹ sư xây dựng, 28 tuổi, khỏe mạnh, nhưng giờ đây cơ thể anh lại rã rời, yếu ớt một cách khó hiểu. Mọi giác quan dường như bị khuếch đại, và anh có cảm giác nguy hiểm rình rập.
Phát hiện đầu tiên: Sức mạnh và Hình dáng
Ngay khi anh vừa đi được vài bước, một âm thanh xào xạc vang lên. Khải quay phắt lại.
Đó là một nhóm phụ nữ.
Họ không mặc trang phục du mục hay dân tộc mà Khải hình dung. Họ là những chiến binh. Áo giáp của họ là những tấm da thú được chế tác tinh xảo, nhưng lại cố tình cắt xẻ táo bạo để khoe trọn những đường cong và khối cơ bắp rắn chắc. Vai, bụng, và đặc biệt là đùi của họ, săn chắc và mạnh mẽ đến mức Khải phải rùng mình.
Người dẫn đầu là một phụ nữ cao lớn, tóc đen tuyền buộc cao, ánh mắt sắc như chim ưng. Cô ta dừng lại, khoanh tay trước ngực, và nhìn Khải từ đầu đến chân.
"Ngươi là ai? Sao dám xâm phạm Thánh Địa của chúng ta?" Giọng cô ta trầm và vang, không hề có chút mềm mại nào của phụ nữ mà anh từng quen.
Khải cố trấn tĩnh: "Tôi bị tai nạn máy bay. Tôi là người qua đường. Làm ơn cho tôi biết đây là đâu."
Cô ta cười khẩy. Một nụ cười đầy sự chế giễu và đánh giá.
"Người qua đường? Thật nực cười. Một hạt giống quý giá như ngươi, lại lạc vào đây?"
Khải cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Ánh mắt cô ta không phải là ánh mắt dò xét một kẻ xâm nhập, mà là ánh mắt đánh giá một món hàng quý giá.
Bị Bắt Giữ: Sự Sợ Hãi và Kích Thích Đầu Tiên
Khi Khải cố gắng lùi lại, cô chiến binh nhanh như cắt đã tiến tới, nắm lấy cổ tay anh. Lực tay cô ta mạnh đến mức Khải cảm thấy xương mình như muốn gãy. Anh phản kháng, nhưng sự đối lập về sức mạnh là quá lớn.
"Đừng cố gắng chống cự, Hạt Giống. Ngươi sẽ làm tổn thương bản thân đấy."
Hai chiến binh khác tiến lên, vây lấy Khải. Họ nhìn anh với sự tò mò pha lẫn khao khát trần trụi. Trang phục của họ, dưới cái nhìn gần, càng thêm khiêu khích. Vùng eo thon gọn, xương quai xanh lộ rõ, và đặc biệt là những chiếc vòng bạc trạm trổ tinh xảo quấn quanh bắp đùi săn chắc.
Một người thò tay, chạm nhẹ vào bắp tay Khải. Cảm giác lạnh buốt từ đầu ngón tay cô ta khiến Khải rùng mình.
"Thật mềm mại," cô ta thì thầm, "Khác hẳn với da thịt của chúng ta. Chắc chắn Nữ Vương sẽ rất hài lòng."
Khải giật mạnh tay ra, nhưng người chiến binh kia đã dùng một sợi dây da mềm mại nhưng dai quấn quanh cổ tay anh. Cô ta không trói chặt, mà là dẫn dắt, như thể dẫn dắt một con vật cưng quý hiếm.
Anh cảm thấy nhục nhã, nhưng sâu thẳm bên trong, một cảm giác kích thích vô thức dâng lên. Chưa bao giờ anh bị phụ nữ áp đảo một cách hoàn toàn như thế này.
Cú Sốc Văn Hóa: Quốc Gia của Nữ Quyền Tối Thượng
Họ đi xuyên qua rừng. Mọi người anh gặp trên đường đều là phụ nữ. Họ đi săn, họ xây dựng, họ gánh vác, tất cả đều là phụ nữ, không một bóng đàn ông nào.
Khải bị dẫn đến một thành phố cổ kính nhưng tráng lệ, được xây bằng đá cẩm thạch trắng. Phụ nữ ở đây đều có dáng vẻ kiêu hãnh, tự tin, và đều nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng đó: đánh giá, thèm khát, nhưng không chút tôn trọng.
Anh nghe lỏm được vài cuộc trò chuyện:
"Thật may mắn! Anh ta còn trẻ và khỏe mạnh thế kia, chắc chắn sẽ mang lại giống tốt cho mùa sau."
"Hy vọng lần này Nữ Vương sẽ cho phép chúng ta chia sẻ. Một mình bà ta hưởng thụ thật không công bằng."
Những từ ngữ như "hạt giống," "giống tốt," "chia sẻ," "hưởng thụ" cứ đập vào tai Khải, khiến anh hiểu ra vị thế của mình. Anh không phải là khách, không phải là tù nhân theo nghĩa chiến tranh, mà là một công cụ sinh học, một vật phẩm quý hiếm dành cho một quốc gia toàn phụ nữ.
Khám Xét & Đánh Giá Trần Trụi
Cuối cùng, Khải được đưa vào một tòa nhà lớn, có vẻ là nơi cư ngụ của Nữ Vương. Anh được giao cho ba nữ hầu, ăn mặc cực kỳ mỏng manh bằng lụa trắng, để "chuẩn bị".
"Cởi ra," một cô hầu gái (Tên: Mộc), có đôi mắt to tròn nhưng giọng điệu lạnh lùng, ra lệnh.
Khải do dự: "Làm... làm gì?"
Mộc không trả lời, cô ta bước tới, đôi tay thoăn thoắt kéo chiếc áo sơ mi rách rưới của Khải. Hành động này không có sự ân cần, chỉ có sự thực dụng và chuyên nghiệp.
Khi Khải hoàn toàn trần trụi, ba nữ hầu không hề đỏ mặt hay e thẹn. Họ tiến lại gần, cầm những chiếc bút lông và một cuộn da.
Họ khám xét anh. Không phải khám xét tư trang, mà là khám xét cơ thể.
Hai người giữ Khải đứng thẳng.
Người còn lại dùng bút lông chạm nhẹ, lướt qua từng bộ phận cơ thể anh, từ cơ bắp, đường nét, đến những vùng nhạy cảm nhất, ghi chú cẩn thận.
"Chiều cao, độ tuổi ước tính, dấu hiệu sinh sản..." Họ nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ mà anh không hiểu hết, nhưng từ ngữ anh hiểu được là quá đủ để anh đỏ mặt, nhục nhã.
Hành động chạm chạm của họ tuy không mang tính dục vọng cá nhân, nhưng sự chuyên nghiệp trần trụi của việc đánh giá cơ thể nam giới như một vật nuôi đã khiến Khải bị sốc và kích thích tột độ. Anh cảm thấy toàn bộ sự nam tính của mình bị lột trần và đưa lên bàn cân của một thế giới mà phụ nữ là bá chủ.
Sau khi "khám xét" xong, Mộc thở dài hài lòng: "Thể trạng tốt. Sẵn sàng cho nghi thức Thanh tẩy."
Khải đứng đó, trần trụi, run rẩy không phải vì lạnh, mà vì một sự kết hợp giữa sợ hãi, phẫn nộ, và một cơn lửa bản năng đang bùng lên bên trong. Anh đã lạc vào Nữ Nhi Quốc, nơi anh không còn là một người đàn ông, mà là một công cụ sinh sản quý giá.
Ngày đầu tiên của anh tại Địa Đàng Bị Đảo Ngược đã bắt đầu.