Bồn Tắm Bí Ẩn
Sau màn khám xét trần trụi, Khải được dẫn vào một căn phòng khác. Căn phòng được lát đá cẩm thạch đen, với ánh sáng dịu nhẹ từ những ngọn đèn lồng chạm khắc tinh xảo. Trung tâm căn phòng là một bồn tắm lớn bằng đá ngọc bích, hơi nước bốc lên nghi ngút, mang theo mùi hương của các loại thảo mộc và tinh dầu lạ.
Mộc, cô hầu gái lãnh đạm, chỉ tay vào bồn tắm: "Vào đi. Đây là nghi thức Thanh Tẩy. Nó giúp loại bỏ bụi bẩn của thế giới cũ và chuẩn bị cơ thể ngươi cho sứ mệnh mới."
Khải do dự. Anh vẫn đang trần truồng và cảm thấy dễ bị tổn thương tột độ. "Tôi... tôi có thể tự tắm."
"Không được," Mộc đáp gọn lỏn. Cô ta tiến lại gần, hai cô hầu gái kia cũng theo sau. "Đây là luật. Hạt Giống Thiêng Liêng không được phép tự làm bất cứ điều gì có thể làm suy giảm giá trị của mình. Chúng ta có nhiệm vụ đảm bảo sự hoàn hảo của ngươi."
Không chờ Khải phản ứng, Mộc dùng một lực vừa đủ đẩy nhẹ vào vai anh, buộc anh phải bước vào bồn tắm. Nước ấm áp ôm lấy cơ thể, lập tức làm dịu đi sự căng thẳng, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn khiến Khải căng cứng toàn thân.
Sự Chăm Sóc Đầy Nhục Cảm
Ba cô hầu gái lập tức bắt đầu công việc. Họ không mặc gì ngoài những mảnh lụa mỏng dính nước, phô bày những đường cong mượt mà dưới ánh sáng lờ mờ.
Mộc bắt đầu gội đầu cho Khải. Cô ta không dùng móng tay mà dùng những đầu ngón tay mềm mại, ấn và xoa bóp da đầu anh theo một nhịp điệu chậm rãi, thôi miên. Mùi hương của dầu gội là sự pha trộn giữa hoa lan và xạ hương, thứ mùi quyến rũ mà Khải chưa từng ngửi.
A Lam, cô hầu gái có mái tóc đỏ rực, bắt đầu kỳ cọ lưng anh. Cô ta dùng một miếng bọt biển làm từ san hô mềm, lướt nhẹ nhàng khắp cơ thể. Mỗi động tác của cô ta đều chậm rãi, chủ động, và đầy ý đồ. Khải cảm thấy một luồng điện chạy rần rật từ lưng xuống.
Hương, cô gái cuối cùng, có vẻ là người trẻ nhất, ngồi bên thành bồn, liên tục dùng gáo múc nước ấm pha tinh dầu và nhẹ nhàng đổ lên ngực, vai và đùi anh.
Khải cố gắng nhắm mắt để giữ sự tỉnh táo, nhưng mọi giác quan của anh đều bị tra tấn bởi sự gần gũi này.
"Thả lỏng đi, Hạt Giống," A Lam thì thầm, giọng cô ta ấm áp và quyến rũ, "Chống cự chỉ làm ngươi thêm mệt mỏi thôi. Tận hưởng sự chăm sóc này. Đó là vinh dự của ngươi."
Sự chăm sóc, trong ngôn ngữ của Nữ Nhi Quốc, lại là một dạng màn dạo đầu thể xác đầy quyền lực. Họ không ngừng chạm vào anh, nhưng là những cái chạm mang tính chiếm hữu, không cho phép anh đáp lại. Anh là đối tượng của sự mơn trớn, không phải là người tham gia.
Khuất Phục và Bản Năng Bùng Cháy
Khi Mộc chuyển sang xoa bóp cơ bắp cho Khải bằng một loại tinh dầu ấm, Khải cảm thấy sự phòng thủ trong anh bắt đầu tan rã. Sự mệt mỏi sau tai nạn, sự áp đảo tinh thần và sự khiêu khích liên tục này đã tác động mạnh mẽ đến bản năng nguyên thủy của anh.
Anh mở mắt, nhìn thẳng vào A Lam, người đang cúi xuống, mái tóc đỏ buông xõa gần chạm vào vai anh. Dưới làn nước, Khải có thể thấy rõ những đường nét cơ thể hoàn hảo của cô ta.
"Các cô... các cô không sợ sao?" Khải cố gắng lên tiếng, giọng khàn đặc.
"Sợ gì?" A Lam ngước nhìn, đôi mắt đen láy đầy vẻ ngạc nhiên.
"Sợ... sự nam tính của tôi. Sức mạnh của đàn ông."
A Lam bật cười. Tiếng cười trong trẻo nhưng cũng đầy ngạo nghễ.
"Sức mạnh của đàn ông? Chúng ta là Nữ Nhi Quốc. Sức mạnh của chúng ta nằm ở nữ quyền và khả năng duy trì nòi giống mà không cần sự can thiệp của các ngươi ngoài mục đích duy nhất đó. Ngươi chỉ là thỏi nam châm thu hút chúng ta, Hạt Giống. Nhưng quyền năng là của chúng ta."
Cô ta nói xong, nhẹ nhàng dùng tay xoa bóp phần thân dưới của Khải. Hành động này không còn là "làm sạch" nữa, nó hoàn toàn mang tính kích thích và quyến rũ.
"Mục tiêu của nghi thức này," Mộc tiếp lời, giọng cô ta thì thầm bên tai Khải, "là để thanh tẩy những căng thẳng, những ham muốn không cần thiết của ngươi, để chỉ còn lại bản năng thuần túy phục vụ cho Lễ Thu Hoạch sắp tới."
Lời Hứa Của Tương Lai
Nghi thức kết thúc, Khải được lau khô bằng một tấm lụa mềm mại và được mặc một chiếc áo choàng bằng vải thô, duy nhất. Anh cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng, thư thái, nhưng đầu óc lại choáng váng và bản năng hoàn toàn bị đánh thức.
Khi Khải bước ra khỏi phòng tắm, anh thấy Mộc và A Lam đang đứng chờ.
"Ngươi đã hoàn hảo," A Lam nói, ánh mắt chiếu thẳng vào anh. "Tối nay, Nữ Vương sẽ cử người tới. Ngươi sẽ được nếm trải vinh quang đầu tiên của một Hạt Giống Thiêng Liêng."
Khải cảm thấy một nỗi sợ hãi tột độ, nhưng đồng thời, cơ thể anh lại phản bội lý trí, rạo rực trước lời hứa về một đêm hoan lạc sắp đến. Anh biết mình đang tiến vào một vực thẳm đầy cám dỗ và nhục cảm, nơi ranh giới giữa sự sợ hãi và khao khát trở nên mờ nhạt.
"Ai... ai sẽ đến?" Khải hỏi, giọng anh khản đặc.
Mộc nhếch mép, nụ cười đầu tiên xuất hiện trên gương mặt cô ta: "Người đầu tiên sẽ là Nữ Tế Sư Tối Cao. Bà ấy sẽ hướng dẫn ngươi cách dâng hiến Hạt Giống của mình cho Quốc Gia."
Cánh cửa lớn mở ra. Khải được dẫn đến một căn phòng lớn, đẹp đẽ, nhưng chỉ có một chiếc giường lớn làm bằng da thú mềm mại. Anh bị bỏ lại một mình, với mùi hương tinh dầu nồng nàn, và sự chờ đợi kích thích đang gặm nhấm.
Anh chỉ là một công cụ, nhưng lại là công cụ quý giá nhất trong Nữ Nhi Quốc.