lần đầu đầy nước mắt

Chương 5: Cơn sốt lạ trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không ai trong đơn vị để ý rằng An Hạ đã bắt đầu cảm thấy khác thường từ buổi chiều. Lúc ấy, cô vừa hoàn tất việc xử lý một ca bong gân cho binh nhì Khánh, vừa tranh thủ dọn dẹp phòng y tế nhỏ nằm sâu trong lán. Cơn lạnh từ sương chiều thấm qua cổ áo khiến cô rùng mình, nhưng nghĩ đó chỉ là phản ứng nhất thời, cô bỏ qua. Cái mệt mỏi tích tụ từ những ngày dài làm việc không ngừng nghỉ, cùng với sự khắc nghiệt của thời tiết biên giới, có lẽ đã khiến cô chủ quan. An Hạ vốn là một y sĩ trẻ, vừa mới ra trường đã tình nguyện lên tuyến đầu, mang theo bầu nhiệt huyết và chút ngây thơ của tuổi trẻ. Cô quen với việc tự mình xoay sở, tự mình chịu đựng, và hiếm khi than vãn hay thể hiện sự yếu đuối. Chính vì vậy, khi cơ thể bắt đầu lên tiếng, cô lại xem nhẹ, cho rằng chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn. Cô đâu ngờ, cảm giác gai người ấy là khởi đầu của một đêm dài mê sảng, một đêm mà An Hạ sẽ không bao giờ quên, không chỉ vì sự hành hạ của bệnh tật mà còn vì sự xuất hiện bất ngờ của một người đàn ông, người đã thay đổi hoàn toàn cách cô nhìn nhận về sự cô đơn và mạnh mẽ. Đêm Dài Và Nỗi Sợ Hãi Trạm gác đóng cửa lúc 23 giờ, lính gác đổi ca, không khí tĩnh lặng bao trùm khắp khu lán dã chiến. Đêm biên giới lặng thinh nhưng cái lạnh thì cắt da, thấm sâu vào từng thớ thịt. An Hạ nằm co ro trong chiếc chăn mỏng, hơi thở bắt đầu gấp gáp, cổ họng khô rát và tim đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đôi mắt cô mờ đi, những hình ảnh xung quanh trở nên nhòe nhoẹt, và cả cơ thể như đang bị thiêu đốt từ bên trong. Cô cảm thấy mình như một ngọn nến đang cháy dở, sức lực dần cạn kiệt. Cô lăn qua lăn lại trên giường, đầu đau như búa bổ, mỗi nhịp đập của tim đều như một nhát búa giáng mạnh vào thái dương. Cổ họng khàn đặc, muốn nuốt nước bọt cũng khó khăn. Chiếc áo lót bám dính vào lưng vì mồ hôi, dù trời lạnh như cắt. Một luồng khí lạnh từ khe cửa lọt vào khiến cô run cầm cập, cơn sốt và cơn rét cứ thế giằng xé cơ thể yếu ớt của cô. Trong cơn mê man, cô bấu chặt lấy mép chăn, thân thể run rẩy như một cánh chim bị ướt mưa, yếu ớt và lạc lõng. Sự sợ hãi bắt đầu len lỏi, không phải nỗi sợ của cái chết, mà là nỗi sợ của sự cô đơn, của việc phải chống chọi một mình giữa nơi hoang vắng này. Cô muốn gọi ai đó, muốn cầu cứu, nhưng cổ họng chẳng phát ra được tiếng nào, chỉ có những âm thanh rên rỉ yếu ớt bị nuốt chửng trong không gian tĩnh mịch. Nước mắt lã chã chảy dài trên gò má nóng hổi, hòa lẫn vào mồ hôi, tạo thành một dòng chảy mặn chát. Trong lúc đó, những ký ức rời rạc ùa về trong đầu An Hạ. Khuôn mặt cha mẹ lo lắng khi cô quyết định nhập ngũ, những lời động viên của bạn bè, và cả những ước mơ về một cuộc sống bình yên sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Giờ đây, tất cả dường như xa vời, bị nhấn chìm bởi cơn sốt dữ dội. Cô cảm thấy mình đang trôi dạt trong một đại dương mênh mông, không điểm tựa, không hy vọng. Mỗi lần hơi thở trở nên khó khăn hơn, cô lại tự nhủ phải cố gắng, phải vượt qua. Nhưng sức lực thì có hạn, và ý chí đang dần bị bào mòn. Lúc ấy, ở trạm chỉ huy, Trịnh Duy Khải đang kiểm tra lại bản đồ diễn tập. Anh vừa từ sở chỉ huy cấp cao trở về, vẫn chưa thay quân phục. Đầu óc anh bận bịu với các thông số, những chiến lược quân sự phức tạp, nhưng tim lại lạc nhịp mỗi lần nhớ tới ánh mắt của An Hạ hôm trước. Trịnh Duy Khải là một sĩ quan trẻ tài năng, nổi tiếng với sự quyết đoán và cái đầu lạnh. Anh luôn đặt nhiệm vụ lên hàng đầu, và hiếm khi để cảm xúc cá nhân xen vào công việc. Tuy nhiên, kể từ khi An Hạ xuất hiện ở đơn vị, có một điều gì đó trong anh đã bắt đầu thay đổi. Anh nhận ra mình thường xuyên dõi theo cô hơn, chú ý đến từng cử chỉ, từng lời nói của cô. Hình ảnh cô gái ấy – tóc rối bết mồ hôi, môi mím chặt vì đau, nhưng vẫn thẳng lưng chữa trị cho một đồng đội giữa làn đạn giả trong buổi diễn tập – cứ ám ảnh anh. Đó là một hình ảnh mạnh mẽ, kiên cường, nhưng cũng ẩn chứa sự mong manh, khiến anh không khỏi lo lắng. Anh nhớ lại cái nhìn thoáng qua của cô vào buổi chiều, khi cô đang dọn dẹp phòng y tế. Ánh mắt cô có chút mệt mỏi, nhưng anh đã không để tâm nhiều. Giờ đây, một linh cảm bất an thôi thúc anh đứng dậy. Không rõ vì sao, nhưng anh cảm thấy cần phải đến khu lều y tế. Đây không phải là thói quen của anh, nhưng trực giác mách bảo anh rằng có điều gì đó không ổn. Anh cầm đèn pin, bước nhanh về phía khu lều y tế. Tiếng bước chân anh vang vọng trong đêm tĩnh mịch, phá vỡ sự im lặng thường lệ của trạm biên giới. Mỗi bước chân của anh đều chất chứa sự lo lắng, một cảm giác khẩn cấp mà anh chưa từng trải qua. Khi anh đến gần, một ánh sáng yếu ớt hắt ra từ khe cửa lều y tế, khiến trái tim anh đập mạnh hơn. Khi anh bước vào, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin chiếu lên thân hình đang run bần bật trong góc giường. Đó là An Hạ, khuôn mặt cô đỏ ửng, đôi môi khô nứt, hai má ướt đẫm mồ hôi. Tấm áo ngủ mỏng dính lấy cơ thể, phác họa đường cong gợi cảm dưới ánh đèn mờ, nhưng lúc này, sự gợi cảm ấy lại càng khiến Trịnh Duy Khải thêm phần lo lắng. Cô yếu ớt đến mức không thể tự bảo vệ mình, và trái tim anh đau nhói khi nhìn thấy cảnh tượng đó. “An Hạ!” – Anh lao tới, giọng nói đầy sự hốt hoảng. Anh không còn là một sĩ quan lạnh lùng, dứt khoát nữa. Trước mặt anh là một người phụ nữ đang gặp nguy hiểm, và bản năng bảo vệ trong anh trỗi dậy mạnh mẽ. Cô không đáp, chỉ khẽ rên rỉ. Anh áp tay lên trán cô – nóng bỏng. Người cô nóng rẫy nhưng vẫn run lẩy bẩy vì rét, một dấu hiệu rõ ràng của cơn sốt cao. Anh siết chặt môi, cảm thấy hoảng thật sự. Khu vực biên giới này thiếu thốn đủ thứ, ngay cả một chiếc nhiệt kế cũng khó tìm. Nhưng bằng kinh nghiệm của một người lính đã trải qua nhiều tình huống hiểm nguy, anh biết cô đang sốt ít nhất 40 độ, có thể còn hơn thế. Cơn sốt cao có thể gây ra nhiều biến chứng nguy hiểm, thậm chí là co giật, và anh không thể để điều đó xảy ra. Anh cúi xuống, ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm ấm nhưng đầy kiên quyết: “Nghe anh, em phải tỉnh lại. Đừng ngủ. Em có nghe không?” Anh lay nhẹ vai cô, hy vọng cô có thể phản ứng. Cô hé mắt. Ánh nhìn mờ đục, vô hồn. Cô cất giọng mỏng như tơ nhện, yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy: “Nóng… Khó chịu… Ư…” Lời nói rời rạc, nhưng đủ để anh hiểu cô đang phải chịu đựng như thế nào. Anh nhanh chóng tháo áo khoác ngoài, lót dưới lưng cô, tạo một lớp đệm mỏng để cô nằm thoải mái hơn. Rồi anh vội vã tìm một chiếc khăn sạch và nước ấm. May mắn thay, trong phòng y tế nhỏ này vẫn còn một ít nước đun sẵn. Tay anh run lên khi chạm vào làn da nóng hổi mềm mại của cô, từ từ lau khắp cơ thể cô. Đôi bầu ngực căng tròn bên dưới lớp áo mỏng nảy lên nhè nhẹ theo từng nhịp thở gấp, khiến anh thoáng giật mình. Anh tự mắng mình vì những suy nghĩ không đúng lúc, nhưng vẫn không thể không để mắt đến cơ thể ấy. Cô ấy đang bệnh, đang yếu ớt, và anh phải tập trung vào việc giúp cô ấy khỏe lại. An Hạ khẽ rên – âm thanh phát ra không rõ là vì đau hay vì bị chạm vào những nơi nhạy cảm trên cơ thể. Trong cơn mê sảng, cô xoay người, bàn tay bám chặt lấy cổ áo anh như một người sắp chết đuối níu lấy phao cứu sinh. “Lạnh… ôm em… được không?” Lời thỉnh cầu bất ngờ khiến Trịnh Duy Khải chết lặng. Anh không ngờ trong lúc mê man, cô lại có thể nói ra một câu như vậy. Cô không biết mình đang nói gì, nhưng cơ thể anh thì đang phản ứng rõ rệt. Hơi thở dồn dập, tim đập loạn trong lồng ngực. Sự tiếp xúc gần gũi này, cùng với lời cầu xin yếu ớt của cô, đã đánh thức những cảm xúc sâu kín nhất trong anh. Nhưng anh biết – đây không phải lúc. Anh là một người lính, và nhiệm vụ của anh lúc này là cứu lấy cô, chứ không phải để những suy nghĩ cá nhân lấn át. Anh rút tay ra khỏi bàn tay cô, nhưng bị cô kéo ngược lại, một lực yếu ớt nhưng đầy bám víu. “Đừng đi… ở lại với em…” Giọng cô khẩn khoản, như một đứa trẻ sợ hãi trong đêm tối. Anh siết chặt quai hàm, cố gắng kìm nén mọi cảm xúc hỗn loạn. Anh cúi đầu xuống, trán tựa vào trán cô, cảm nhận hơi nóng rực từ cô phả vào mặt anh. “Anh không đi. Anh ở đây.” Lời nói của anh như một lời hứa, một lời cam kết. Rồi, như một cách để cô giảm nhiệt và cũng là để bản thân anh giữ được bình tĩnh, anh nằm cạnh, ôm cô sát vào ngực. Hơi thở cô nóng rực phả lên cổ anh. Làn da trần mềm như lụa của cô chạm vào tay, khiến anh cứng đờ. Cả cơ thể anh căng thẳng, một nửa chiến đấu với bản năng đàn ông, một nửa cố gắng tập trung vào việc cứu người. Cô bắt đầu thở nặng nhọc, rồi cựa mình, áp má vào ngực anh như tìm kiếm hơi ấm, tìm kiếm một bến đỗ an toàn giữa cơn bão sốt. Cơ thể họ áp sát vào nhau, một sự gần gũi mà Trịnh Duy Khải chưa từng nghĩ sẽ có được với An Hạ, đặc biệt là trong hoàn cảnh này. Dù đầu óc cảnh giác, nhưng bản năng đàn ông trong anh vẫn đang chiến đấu gay gắt với lý trí. Anh cố gắng đẩy lùi những suy nghĩ không đúng đắn, tập trung vào tiếng thở của cô, vào hơi nóng tỏa ra từ cơ thể cô. Tay cô bám chặt vào cánh tay anh, móng tay cào nhẹ vào da thịt anh, đôi môi hé mở, khẽ rên như mèo nhỏ: “Ư… nóng quá… sao tim em đập mạnh thế này…?” Cô đang nói về tim cô, nhưng cũng như đang nói về tim anh, tim của hai con người đang hòa chung nhịp đập trong đêm tối. Anh không chịu nổi nữa. Hơi thở cô, cơ thể cô, mùi hương nữ tính phảng phất, tất cả như thuốc phiện, lôi kéo anh vào một vòng xoáy cảm xúc. Anh biết mình phải giữ vững, phải là điểm tựa cho cô lúc này. Anh luồn tay xuống sau lưng cô, siết chặt, như để trấn an cô, và cũng như để trấn an chính mình. “An Hạ… nếu em còn tỉnh, đừng làm anh mất kiểm soát.” Anh thì thầm, giọng khản đặc, vừa là lời cảnh báo, vừa là lời khẩn cầu. Nhưng cô không tỉnh. Cô rúc đầu vào hõm cổ anh, cơ thể mềm nhũn hoàn toàn, không còn chút sức lực nào để phản kháng hay nhận thức. Hơi thở của cô dần dịu lại, đều đặn hơn một chút. Cơn sốt dường như đã được kìm hãm phần nào nhờ sự tiếp xúc gần gũi, nhờ hơi ấm từ cơ thể anh. Anh cảm nhận được nhịp tim cô đang dần ổn định, không còn đập dồn dập như trước. Điều đó khiến anh nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cuối cùng, anh giữ chặt cô trong lòng, cả đêm. Anh không rời nửa bước, không một giây phút nào lơ là. Anh cảm nhận được sự nhỏ bé, yếu ớt của cô trong vòng tay mình, và một cảm giác bảo vệ mạnh mẽ trỗi dậy. Anh là tấm chắn vững chắc, che chở cô khỏi cơn bão bệnh tật, khỏi cái lạnh thấu xương của đêm biên giới. Anh nhìn khuôn mặt cô trong ánh đèn lờ mờ, thấy những vết mồ hôi khô trên trán, và một sự bình yên lạ lùng len lỏi vào trái tim anh. Đêm dài trôi qua thật chậm, nhưng cũng thật nhanh. Anh thức trắng, lắng nghe từng hơi thở của cô, từng cử động nhỏ của cô, chỉ sợ cô lại lên cơn sốt. Sáng sớm hôm sau, những tia nắng yếu ớt đầu tiên len lỏi qua khe cửa lều y tế, chiếu rọi vào căn phòng nhỏ. An Hạ tỉnh dậy, đầu đau âm ỉ nhưng nhẹ hơn rất nhiều. Cô hé mắt, cố gắng định hình không gian xung quanh. Rồi bỗng cô đỏ mặt khi nhận ra mình đang nằm sát vào một bờ ngực trần nóng rực, một vòng tay vững chắc đang ôm chặt lấy mình. Mùi hương nam tính mạnh mẽ, pha lẫn mùi mồ hôi và mùi đất, khiến cô bối rối. Cô rướn mắt lên – khuôn mặt Trịnh Duy Khải hiện ra, bình thản, nhưng đôi mắt anh hơi thâm quầng vì thiếu ngủ. Hai tay anh vẫn quàng qua eo cô, giữ chặt như thể sợ cô sẽ biến mất. An Hạ cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô nhớ lại những cảm giác mơ hồ trong đêm, những tiếng rên rỉ yếu ớt, và lời cầu xin "ôm em". Cơn sốt đã làm cô mất đi ý thức, nhưng những mảnh ký ức vụn vặt đó vẫn còn sót lại. Cô khẽ đẩy anh, một cử chỉ yếu ớt đầy ngượng ngùng. Anh mở mắt ngay lập tức, không một chút chậm trễ. Đôi mắt anh vẫn giữ nguyên vẻ tỉnh táo, như thể anh chưa hề chợp mắt. “Em đỡ chưa?” – Giọng anh trầm, khản đặc, có lẽ vì thức trắng cả đêm và nói nhiều trong cơn mê của cô. Cô đỏ mặt, lí nhí, không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi… tôi… tối qua tôi… làm gì không phải không?” Cô sợ hãi rằng mình đã nói hoặc làm điều gì đó không đúng mực trong cơn mê sảng. Anh không trả lời ngay. Chỉ lặng lẽ kéo chăn lên cho cô, che đi thân hình mảnh mai đang co ro trong lớp áo mỏng. Động tác của anh nhẹ nhàng, đầy sự quan tâm. Rồi anh thì thầm, giọng nói ấm áp và trấn an: “Không. Em chỉ cần nhớ, em không còn một mình ở đây nữa.” Lời nói của anh không chỉ là một lời khẳng định, mà còn là một lời hứa, một sự đảm bảo. Nó như một làn nước mát lành tưới vào tâm hồn khô cằn của An Hạ. Cô im lặng, không biết phải nói gì. Nhưng trong tim, một thứ cảm xúc mềm mại chưa từng có đang lan dần, như ngọn lửa nhỏ giữa đêm băng giá, sưởi ấm từng ngóc ngách tâm hồn cô. Nó không phải là tình yêu sét đánh, mà là sự biết ơn, sự tin cậy, và một cảm giác an toàn mà cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tìm thấy ở nơi biên giới khắc nghiệt này. Cô chưa từng nghĩ – giữa rừng biên giới, giữa bộn bề công việc và hiểm nguy rình rập, sẽ có một người đàn ông ôm cô qua một cơn mê, mà chẳng đòi hỏi gì ngoài một câu: "Em không sao là được." Cái ôm của Trịnh Duy Khải không chỉ là sự chăm sóc y tế đơn thuần. Đó là cái ôm của sự sẻ chia, của sự bảo vệ, và của một tình cảm chớm nở trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất. An Hạ nhìn anh, thấy sự mệt mỏi hằn rõ trên khuôn mặt anh, nhưng ánh mắt anh vẫn kiên định và đầy quan tâm. Cô biết rằng, từ giờ trở đi, cô không còn là một người lính đơn độc nữa. Cô có một người đồng đội, một người đàn ông, một điểm tựa vững chắc ở bên cạnh. Và điều đó, hơn bất cứ loại thuốc nào, đã giúp cô khỏe lại nhanh chóng.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.