Mùi hương của sách cũ, giấy thủ công và gỗ sồi là vùng an toàn của An. Cô làm việc tại Thư viện Di sản Văn hóa thành phố, một pháo đài yên tĩnh giữa lòng Sài Gòn ồn ã. Ở tuổi hai mươi lăm, An đã xây dựng cuộc sống của mình theo một khuôn mẫu hoàn hảo: cô mặc váy bút chì, đi giày cao gót màu trung tính, và mái tóc búi cao nghiêm cẩn, phản ánh sự kiểm soát tuyệt đối cô dành cho bản thân. Cuộc đời cô là một kế hoạch chi tiết, không có chỗ cho sự ngẫu hứng hay, tệ hơn, sự nổi loạn.
Tuy nhiên, một nhiệm vụ bảo tồn tài liệu hiếm đã đẩy cô ra khỏi vùng an toàn. An cần truy tìm một bản thảo lịch sử bị thất lạc, và manh mối cuối cùng dẫn cô đến một khu phố mà cô chưa bao giờ dám bén mảng: "Khu 27," trung tâm của nghệ thuật đường phố, các phòng xăm hình nghệ thuật, và đời sống đêm rực rỡ dưới ánh đèn neon.
Tối hôm đó, An đứng trước cánh cửa kim loại nặng nề của một phòng trưng bày tên là "The Void" (Khoảng Trống). Cô cảm thấy lạc lõng như một cuốn sách quý bị đặt nhầm vào một kho phế liệu. Tiếng nhạc rock điện tử từ bên trong vọng ra như tiếng đi khoét vào sự tĩnh lặng quen thuộc của cô.
An bước vào. Khác với sự trật tự nơi thư viện, nơi này là một sự hỗn loạn được sắp đặt. Tường gạch thô ráp được bao phủ bởi graffiti neon, các tác phẩm điêu khắc bằng kim loại phế thải và những bức tranh trừu tượng đầy màu sắc. Đám đông chen chúc, quần áo rách rưới có chủ đích, hình xăm lấp ló dưới ánh sáng mờ ảo. An, với chiếc áo sơ mi lụa trắng và chân váy midi, ngay lập tức thu hút sự chú ý vì sự lạc lõng của mình.
Cô đang cố gắng tìm người quản lý thì sự chú ý của cô bị thu hút bởi một cuộc cãi vã gần sân khấu.
Một người đàn ông đang đứng giữa vòng vây của đám đông, vừa giận dữ, vừa cuồng nhiệt. Đó là Kha.
Anh ta cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn dưới chiếc áo ba lỗ đen bó sát, để lộ cánh tay và cổ chi chít hình xăm với các họa tiết mạnh mẽ, sắc nét. Mái tóc màu bạch kim được vuốt ngược, đôi mắt sắc lạnh và đầy thách thức. Kha không chỉ nổi loạn, anh ta là hiện thân của sự nổi loạn. Anh ta đang tranh cãi gay gắt với một nhà phê bình nghệ thuật trung niên, người đã dám chỉ trích tác phẩm mới nhất của anh ta.
"Anh gọi tác phẩm này là vô giá trị?" Kha gầm lên, giọng anh ta vang vọng qua tiếng nhạc. "Nó là ba tháng làm việc, là mồ hôi, là máu, là sự thật mà các người sợ phải nhìn thấy! Các người chỉ biết đến nghệ thuật đóng khung, nghệ thuật an toàn!"
Rồi, bằng một hành động bộc phát, Kha nắm lấy một sơn xịt từ gần đó và xịt một đường màu đỏ rực vào chính tác phẩm anh ta vừa tạo ra, một bức tranh trừu tượng khổ lớn. Đám đông reo hò, cuồng nhiệt trước hành động phá cách.
An đứng chôn chân. Cô bị sốc không phải vì hành động đó, mà vì sự đam mê trần trụi toát ra từ người đàn ông này. Nó trái ngược hoàn toàn với sự kiềm chế mà cô luôn tôn thờ.
Nhà phê bình tức giận bỏ đi. Kha đứng đó, thở dốc, thách thức mọi ánh mắt.
Khi đám đông tan dần, Kha quay lưng và vô tình nhìn thấy An. Ánh mắt anh ta dừng lại trên cô, như thể một thợ điêu khắc vừa nhìn thấy một khối đá cẩm thạch trắng tinh khiết. Sự tương phản giữa hai người quá rõ ràng: Nổi loạn vs Khuôn khổ, Tự do vs Kiểm soát, Bóng tối vs Ánh sáng.
Kha tiến lại gần An, từng bước đi của anh ta toát lên sự nguy hiểm. Anh ta dừng lại, nhếch mép cười đầy sự khinh miệt.
"Cô lạc đường rồi, cô bé," Kha nói, giọng anh ta trầm và khàn. "Đây không phải là thư viện, và tôi đoán cô không phải là người đến đây để tìm sự thật. Hay... cô đến để làm gì? Để đóng khung tôi lại sao?"
An cảm thấy tim đập mạnh, nhưng cô không cho phép mình lùi bước. Cô phải tìm bản thảo.
"Tôi không lạc đường," An đáp, giọng cô điềm tĩnh một cách đáng ngạc nhiên. "Tôi đến để tìm người quản lý. Tôi cần làm việc với một tác phẩm thuộc sở hữu của anh. Tôi tin rằng anh là Kha."
Kha cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp phòng. "Ồ, cô đến để 'làm việc' với tôi? Cô gái của những quy tắc đến khu vực của những kẻ nổi loạn. Thú vị đấy. Nhưng tôi không hợp tác với những người không biết giá trị của sự tự do."
Anh ta đưa tay lên chạm nhẹ vào vai An. Khoảnh khắc chạm vào đó, một luồng điện chạy qua An, đánh thức một khao khát mà cô chưa từng biết. Cô lập tức lùi lại, nhưng sự ranh mãnh trong mắt Kha cho thấy anh ta đã nhận ra sự phản ứng đó.
"Cô muốn thứ gì đó thuộc về tôi," Kha nói, ánh mắt anh ta sắc lạnh như dao. "Vậy thì, cô phải chấp nhận luật chơi của tôi. Và luật đầu tiên là: Không có quy tắc."
An nhận ra, để có được thứ cô cần, cô phải bước vào một trò chơi nguy hiểm với người đàn ông này. Khuôn khổ và sự kiểm soát của cô đang bị thách thức nghiêm trọng.