Sau nụ hôn đột ngột trên sân thượng, An và Kha đã trốn thoát thành công. Tuy nhiên, sự giải thoát đó không mang lại sự bình yên. Cả hai đều biết có một thứ gì đó đã thay đổi mãi mãi. Sự căng thẳng trước đó đã chuyển thành một sự im lặng đầy ẩn ý.
Kha đưa An về nhà, không nói một lời. Ánh đèn đường lướt qua khuôn mặt họ, nhưng cả hai đều không nhìn nhau. Khi chiếc xe dừng lại trước cửa căn hộ của An, cô vội vàng xuống xe, cố gắng rời đi một cách nhanh nhất có thể.
"Đứng lại," Kha ra lệnh, giọng anh ta không còn vẻ thô lỗ, mà là một sự uy quyền kỳ lạ.
An đứng lại, không quay đầu. "Anh đã đi quá giới hạn."
Kha xuống xe, tiến lại gần An, buộc cô phải đối mặt với anh ta. "Giới hạn? Cô đã hôn tôi. Cô đã đáp lại. Cô không thể phủ nhận điều đó, An. Cô không chỉ tìm kiếm một bản thảo. Cô tìm kiếm điều này."
An cảm thấy tim đập mạnh. Lời nói của Kha là một đòn đánh thẳng vào sự e dè của cô.
"Đó chỉ là một khoảnh khắc bột phát," An biện minh. "Chúng ta đang trong tình thế nguy hiểm. Nó không có ý nghĩa gì cả."
"Vậy sao?" Kha nhếch mép, tiến lại gần hơn. "Thế thì hãy cho tôi biết, nếu không có sự nguy hiểm, cô sẽ làm gì?"
Kha đưa tay lên chạm vào má cô, nơi anh đã chạm trước đó. "Sự e hẹn của cô là một bức tường dày. Nó bảo vệ cô, nhưng nó cũng giam cầm cô. Tối nay, nó đã bị phá vỡ. Cô cảm thấy điều đó, phải không?"
An hít một hơi sâu. Cô không thể nói dối. "Tôi... không thể giải thích."
"Tôi sẽ giúp cô giải thích," Kha nói. Anh ta không hôn cô. Thay vào đó, anh ta dùng lời nói để thách thức cô. "Vào trong đi, và nghĩ về đêm nay. Cô sẽ nghĩ về tiếng động cơ, về tiếng còi hú, về sự nguy hiểm, và về khoảnh khắc cô không còn kiểm soát được bản thân. Đó không phải là một sai lầm, An. Đó là sự thật của cô. Và cô sợ hãi nó."
An cảm thấy bị dồn vào chân tường. Kha không tấn công bằng vũ lực hay thô bạo. Anh ta tấn công bằng sự thật. Anh ta biết, để giành chiến thắng trong trò chơi này, anh ta phải làm cho cô thừa nhận khao khát của chính mình.
"Và nếu tôi thừa nhận điều đó?" An hỏi, giọng cô run rẩy. "Nếu tôi thừa nhận tôi bị cuốn hút bởi anh, thì sao?"
Kha cười nhẹ nhàng, một nụ cười đầy sự chiếm hữu. "Thì Đòn Đánh Của Sự E Hẹn đã thành công. Và chúng ta có thể tiếp tục trò chơi, không còn là về bản thảo, mà là về sự khám phá lẫn nhau. Cô sẽ khám phá những phần tối tăm nhất của mình, và tôi sẽ khám phá những phần ánh sáng nhất của tôi."
An không biết phải đáp lại thế nào. Sự kiểm soát của cô đã sụp đổ. Cô không còn là một người quản lý thư viện nghiêm túc, mà là một người phụ nữ bị ám ảnh bởi một người đàn ông có hình xăm.
"Buổi hẹn tiếp theo?" An hỏi, tự nguyện bước vào ván cờ.
Kha không thể giấu nụ cười chiến thắng. "Ngày kia. 9 giờ tối. Tại căn hộ của cô. Không có xe máy. Không có nghệ thuật. Chỉ có hai chúng ta. Và chúng ta sẽ nói về sự thật."
An quay vào trong, để lại Kha đứng đó một mình. Cô biết, Kha không chỉ muốn bản thảo. Anh ta muốn cô thừa nhận khao khát bị giấu kín bấy lâu. Và với lời nói đó, cô đã rơi vào bẫy, hoàn toàn tự nguyện. Trò chơi đã không còn là về những gì họ muốn, mà là về những gì họ cần từ nhau.