Buổi hẹn hò tiếp theo không phải là tại một nơi ồn ào hay nguy hiểm. An đã chọn chính căn hộ của Kha, một căn phòng bị cấm đoán mà cô từng chỉ lướt qua. Khi An bước vào, cô thấy mọi thứ không hề hỗn loạn như cô tưởng tượng. Nó không gọn gàng như căn hộ của cô, nhưng mọi thứ đều có trật tự riêng. Tường được trang trí bằng những bức tranh khổ lớn, một chiếc ghế sofa cũ kĩ nằm ngay cạnh cửa sổ lớn nhìn ra thành phố.
Kha không chào đón cô bằng nụ cười thách thức. Anh ta đứng đó, chờ đợi.
"Đây là luật chơi đêm nay," An nói, giọng cô kiên quyết. "Anh sẽ không chạm vào tôi. Anh sẽ không nói bất cứ điều gì ngoài sự thật. Và anh sẽ trả lời mọi câu hỏi của tôi, không do dự."
Kha gật đầu. "Cô muốn làm gì? Khám xét tôi sao?"
"Tôi muốn hiểu anh," An đáp. "Từ góc độ của tôi. Tôi sẽ hỏi, và anh sẽ trả lời. Không giả dối."
An đi quanh căn hộ. Cô chạm vào những bức tranh, những tác phẩm điêu khắc. Cô hỏi về ý nghĩa của chúng. Kha, một cách bất ngờ, lại trả lời một cách chân thật. Anh nói về nỗi đau, sự cô độc và khao khát được công nhận của mình. An nhận ra, sự nổi loạn của Kha không phải là vô nghĩa, mà là một ngôn ngữ để che giấu nỗi đau.
"Tại sao anh lại giấu kín những tác phẩm này?" An hỏi, chạm vào một bức tượng nhỏ, được giấu trong góc phòng.
"Vì chúng là sự thật," Kha đáp, giọng anh ta trầm xuống. "Và sự thật, trong thế giới của tôi, là sự yếu đuối."
An tiến lại gần anh ta, nhưng không chạm vào. Cô nhìn vào mắt anh ta, thấy sự tổn thương bị che giấu dưới lớp vỏ lạnh lùng.
"Điều gì đã làm anh sợ hãi sự thân mật đến thế?" An hỏi, một câu hỏi trực tiếp, đánh thẳng vào tâm lý.
Kha im lặng một lúc, rồi trả lời. "Tôi đã từng yêu một người. Tôi đã cho cô ấy tất cả, sự thật của tôi. Nhưng cô ấy đã dùng nó để kiểm soát tôi. Cô ấy đã biến tình yêu thành một cái lồng. Từ đó, tôi không bao giờ tin vào sự thân mật nữa."
Sự thật này là một đòn giáng mạnh vào An. Cô đã nghĩ Kha chỉ là một người đàn ông phóng túng, nhưng anh ta cũng là một người đã bị tổn thương. Cô nhận ra, trò chơi mà họ đang chơi không phải là vô nghĩa, mà là cách họ bảo vệ bản thân.
"Và bây giờ anh dùng sự thô lỗ để đẩy mọi người ra xa?" An hỏi, ánh mắt cô đầy sự thấu hiểu.
"Và cô dùng sự ngăn nắp và quy tắc để làm điều tương tự," Kha phản công. "Chúng ta không khác nhau, An. Chúng ta đều sợ hãi sự tổn thương."
Lời nói này của Kha đã làm tan vỡ lớp vỏ bảo vệ của An. Cô đã đến đây để tìm câu trả lời về anh ta, nhưng cô lại tìm thấy câu trả lời về chính mình.
An dừng lại. Cô đến gần Kha, nhưng không chạm vào. Họ đứng trong một sự im lặng đầy căng thẳng.
An ngước lên, ánh mắt cô đầy sự hỗn loạn giữa lý trí và khao khát. "Anh đã nói, luật chơi là không chạm. Nhưng..."
An đưa tay lên, chạm nhẹ vào một hình xăm trên tay Kha. "Tôi muốn phá vỡ luật chơi."
Kha nắm lấy tay cô, siết chặt. "Đêm nay, cô có quyền quyết định."
"Tôi quyết định," An thì thào. "Ranh giới của tôi không còn an toàn nữa. Anh có quyền kiểm soát."
Khoảnh khắc đó, sự kiểm soát của An đã sụp đổ hoàn toàn. Cô đã trao quyền lực cho Kha, người đàn ông mà cô đã thề sẽ không bao giờ khuất phục. Cuộc chơi đã bước sang một giai đoạn mới, nơi sự e dè của cô sẽ phải đối diện với sự phóng túng của anh ta.