lan tím giữa thế giới song song

Chương 1: Bước vào Thế Giới Song Song


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lưu Tĩnh Yên nhắm mắt lại một giây, hít một hơi thật sâu, và khi mở mắt ra, thế giới đã hoàn toàn khác. Không còn tiếng còi xe, không còn ánh đèn đường rực rỡ, mà thay vào đó là ánh sáng dịu dàng của mặt trời xuyên qua tán lá, hắt lên mặt đất những mảng sáng lung linh như vảy bạc. Không gian xung quanh cô lấp lánh hương hoa kỳ lạ, mang vị ngọt dịu nhưng tươi mới, khác hẳn bất kỳ loài hoa nào cô từng biết.

“Đây… là đâu?” – cô thầm hỏi chính mình, cảm giác hoang mang xen lẫn kích thích dâng trào. Tay cô chạm vào những cánh hoa tím, mềm mại, mịn màng, ánh sáng trên cánh hoa như phản chiếu cả tâm hồn cô – lạ lẫm mà đầy mê hoặc.

Chưa kịp định thần, một tiếng gió rít qua, lá bay lên tứ phía, và từ xa, một bóng người xuất hiện trên con đường lát đá uốn lượn. Lưu Tĩnh Yên nhíu mày. Người đó… không giống bất kỳ ai cô từng gặp trong đời hiện đại. Anh mặc áo choàng dài màu tím đậm, thêu hoa văn tinh xảo, tay cầm kiếm dài gắn ngọc xanh lấp lánh. Đôi mắt anh lạnh lùng, sắc bén, như xuyên thấu cả tâm can cô.

Cô chớp mắt, tim đập nhanh: “Ng… ngươi là…?”

Anh dừng bước, ánh mắt lướt qua cô, một lần chạm nhìn khiến cô run rẩy. Giọng anh trầm và chậm:

“Ngươi… không thuộc nơi này. Cô là ai?”

Cô lúng túng, hầu như muốn nói ra nhưng lại im lặng. Mọi thứ xung quanh vẫn lung linh, nhưng tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Nàng cúi đầu, giọng run run:

“T… tôi… tôi không biết… tôi chỉ… bước qua một cánh cửa… và đến đây…”

Anh nhíu mày, nhìn cô kỹ hơn, và rồi đưa tay chỉ vào một cánh cổng đá khắc rune phát sáng phía sau cô:

“Ngươi vừa đi qua cổng song song. Không ai có thể bước vào vương quốc này mà không qua phép thuật. Ngươi… chắc chắn là người lạ.”

Lưu Tĩnh Yên quay đầu nhìn cánh cổng, những hoa văn rune trên đá dường như đang chảy ánh sáng như thủy tinh lỏng. Cảm giác kỳ lạ len lỏi khắp cơ thể cô. “Cổng… song song? Vương quốc…?” – cô lẩm bẩm, nỗi sợ hãi xen lẫn tò mò khiến đầu óc quay cuồng.

Anh bước tới gần, tầm vóc cao ráo, khí chất lạnh lùng nhưng toát ra sức mạnh. Cô có thể cảm nhận rõ rệt sức mạnh này, không chỉ là thể chất mà còn là năng lực thần bí, khiến cô đứng yên tại chỗ, bất chấp nỗi sợ.

“Ngươi sẽ phải học cách tồn tại ở đây,” anh nói, giọng trầm nhưng không hề gay gắt, “Và… nếu muốn trở về, hãy tuân theo luật lệ của thế giới này.”

Cô gật đầu, tim vẫn đập loạn nhịp. Cảm giác như mình đang bước vào một giấc mơ kỳ lạ mà chưa biết hồi kết ra sao.

Ngay hôm sau, cô được dẫn đến học viện phép thuật, nơi các học viên mặc áo choàng đủ màu, tay cầm gậy phép, luyện tập những phép thuật kỳ diệu. Cô lạc giữa thế giới lung linh với ánh sáng phát ra từ tinh thể trên tay các học viên, hương hoa lan tím lan tỏa khắp hành lang.

Cô đứng lặng, ngước mắt nhìn các học viên bay lên không trung, tạo ra những luồng ánh sáng kỳ lạ. Một cậu trai trẻ cười rạng rỡ, tung phép thuật tạo ra hình ảnh cánh bướm màu xanh, bay vòng quanh cô. Lưu Tĩnh Yên bật cười, lần đầu tiên sau khi xuyên không, cảm giác lo lắng dường như tan biến một chút.

Nhưng trong góc mắt, cô thấy bóng dáng của nam chính – thái tử / chiến binh đứng quan sát. Đôi mắt anh lạnh lùng nhưng ánh nhìn thừa thận trọng, như đang đánh giá mọi hành động của cô. Cô lẩn tránh ánh mắt ấy, nhưng trong lòng lại khó hiểu: Tại sao cô lại cảm thấy tim mình rung động?

Ngày qua ngày, Lưu Tĩnh Yên bắt đầu tập luyện phép thuật, học cách sử dụng năng lực tiềm ẩn trong cơ thể mình. Cô khám phá ra rằng bản thân có khả năng điều khiển ánh sáng tím – một năng lực cực hiếm chỉ xuất hiện trong truyền thuyết. Anh, người từng cô đơn và lạnh lùng, bắt đầu chú ý cô hơn. Họ nhiều lần hợp tác trong các bài tập và thử thách, những khoảnh khắc tiếp xúc khiến cả hai dần cảm thấy kết nối kỳ lạ.

Một buổi tối, khi trăng tròn chiếu sáng vườn lan trong học viện, anh bước đến gần, giọng trầm:

“Ngươi… khác với những người khác. Năng lực của ngươi… và cả cách ngươi đối mặt với thế giới này… khiến ta phải thừa nhận.”

Cô lúng túng, tim đập nhanh, ánh trăng phản chiếu trong mắt anh, lung linh như những cánh hoa tím trong gió. Lưu Tĩnh Yên cảm nhận rằng đây không chỉ là thế giới kỳ diệu, mà còn là nơi tình cảm dần nảy nở, nơi thử thách và phép thuật đan xen, mở ra hành trình dài mà cô chưa thể tưởng tượng hết.

Và rồi, trong khoảnh khắc tĩnh lặng giữa vườn lan, cô nghe tim mình thổn thức lần đầu: đây không còn là sự sợ hãi, mà là cảm giác bắt đầu một cuộc phiêu lưu kỳ diệu, nơi tình yêu, phép thuật và thử thách sẽ song hành cùng cô trong thế giới song song…

Hết chương 1.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×